Mặt trời giữa lúc ban trưa, phòng của Thời Cảnh Ca hướng bắc nam, ánh nắng chiếu qua cửa sổ trên giường, tràn ngập ấm áp.
Thời Cảnh Ca ngáp một cái, mơ màng sắp ngủ.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cậu reo lên.
Đó là tin nhắn WeChat của Lê Trác Vân.
Hôm đó họ chơi game cùng nhau có thêm WeChat, nhưng sau khi thêm chẳng ai nói một lời nào.
Đây là lần đầu tiên Lê Trác Vân gửi tin nhắn cho anh.
Thời Cảnh Ca nhấp vào và thấy đó là một cái emoji cảm ơn nên đã gửi một dấu chấm hỏi.
Thời Cảnh Ca đại khái đoán được chuyện gì xảy ra, sau khi giới thiệu hai người họ cho Thời Vinh Thanh, nếu Thời Vinh Thanh đã đồng ý cân nhắc vậy nhất định sẽ cho bọn họ một cơ hội thử vai.
Và kết quả thử vai của Lê Trác Vân hẳn là không tồi, cô ấy đã nắm bắt cơ hội này nên đã bày tỏ lòng biết ơn với chính mình.
Lê Trác Vân giải thích ngắn gọn, cũng giống như những gì Thời Cảnh Ca nghĩ.
Thời Cảnh Ca vẫn đáp lại bằng dấu chấm hỏi.
[Đây không phải là nhờ vào kỹ năng diễn xuất của cô sao?]
[Liên quan gì đến tôi?]
Lê Trác Vân sững sờ khi nhìn thấy câu trả lời của tiểu thiếu gia.
Một hồi sau, cô mới trả lời: [Cảm ơn cậu đã giới thiệu tôi.]
[Nếu cậu không giới thiệu tôi, làm sao tôi có cơ hội này?]
[Đúng vậy.]
Thời Cảnh Ca nhanh chóng trở về trạng thái kiêu ngạo, bởi vì ngày đó khi chơi game, cậu đã nhiều lần phá vỡ quá nhiều phòng ngự, cho nên lúc ở cùng Lê Trác Vân cậu có thể hơi phóng túng một chút.
— Đây chính là tình bạn mà trò chơi mang lại!
[Tôi có đôi mắt thật tinh tường.]
[Tôi đã nói mình có tầm nhìn tốt, có thể mang tài năng về cho công ty, nhưng anh trai tôi vẫn không tin.]
[Bây giờ anh ấy đã tin chưa?]
[Ngày mai tôi sẽ đi tìm anh ấy xin thêm tiền tiêu vặt.]
[Còn chiếc xe thể thao mới của nhà D, anh ấy cũng nên mua cho tôi đúng không?]
[Đây chính là phần thưởng của tôi đó!]
[Không mua cũng không sao.]
[Nhưng anh ấy cũng phải nên cho tôi ra ngoài đi dạo đi chứ?]
[Nếu lại nằm chán ở nhà nữa thì tôi sẽ biến thành nấm mất!]
[Thật ngột ngạt!]
Tiểu thiếu gia bùm bùm gửi đi một đoạn văn dài, khiến Lê Trác Vân bật cười.
Lê Trác Vân gần như có thể tưởng tượng được vẻ mặt đắc ý nhưng lại đầy uỷ khuất của tiểu thiếu gia, cộng thêm khuôn mặt tinh xảo kia, hẳn là rất dễ thương.
Cô coi như đã hiểu vì sao Thời gia lại yêu thương tiểu thiếu gia như vậy.
Một người như vậy, nhà ai lại không muốn chiều chuộng cơ chứ?
Tiểu thiếu gia đã giúp cô rất nhiều, Lê Trác Vân thực sự muốn đền đáp cậu một chút.
Nhưng làm sao để báo đáp đây?
Tiểu thiếu gia không thiếu thứ gì, cô thực sự không thể mua nổi chiếc xe thể thao mới của nhà D cho tiểu thiếu gia, mà bán cô đi cũng chưa chắc đã đủ tiền mua.
Lê Trác Vân suy nghĩ một chút rồi trả lời: [Thời thiếu, cậu có muốn đi thăm ban đoàn phim không?]
[Đoàn của chúng tôi đang sắp xếp chuyến thăm ban dành fans trong hai ngày qua.]
Kì thực lúc nói đến đây, Lê Trác Vân cảm thấy có chút hối hận, tiểu thiếu gia Thời muốn thăm ban lúc nào chẳng được, đâu cần phải chờ đi cùng nhiều người như vậy?
Nhưng lời đã nói ra mà rút
lại khẳng định không tốt, cho nên Lê Trác Vân chỉ có thể căng da đầu nói.
[Đúng lúc vừa nghe tiền bối Văn cũng có mặt ở phim trường trong hai ngày này, anh ấy có một vai khách mời, hơn nữa trong hai ngày này anh ấy phải hoàn thành xuất diễn trong một lần.]
[Cậu đến thăm ban còn có thể gặp được anh ấy.]
[Nếu cậu muốn đến, ở đây tôi vẫn còn chỗ trong danh sách có thể cho cậu vào.]
Trên thực tế, vai diễn của Lê Trác Vân không nhiều, hơn nữa hai ngày nữa sẽ đóng máy cho nên chỉ có một cơ hội.
Lê Trác Vân cắn môi dưới, năm ngón tay nhanh chóng gõ điện thoại.
Nếu cậu không muốn đến thì không sao đâu...
Trước khi gõ xong câu này, Lê Trác Vân đã nhìn thấy một loạt biểu tượng cảm xúc mà tiểu thiếu gia gửi đến.
Lê Trác Vân hơi sửng sốt, giây tiếp theo, tiểu thiếu gia đã thu hết những thứ đó lại.
[Nếu cô đã lịch sự mời tôi như thế, hơn nữa tôi cũng không phải là người làm khó người khác nên tôi đành miễn cưỡng đi vậy.]
Lê Trác Vân không nhịn được nở nụ cười, xóa hết những chữ vừa gõ rồi trả lời bằng biểu tượng cảm xúc OK.
Ngay sau đó, cậu chủ trẻ lại trả lời.
[Tôi có cần đi cùng fan khác không?]
[Tôi có cần phải cải trang hay gì không?]
[Nếu bị nhận ra thì sao?]
[Mặt nạ, kính râm, mũ đủ chưa? Hay là hoá trang? Biến hình đến mức ngay cả anh trai tôi cũng không nhận ra?]
[... Có cần sử dụng dịch dung không?]
Bảy chữ cuối cùng hoàn toàn làm chọc Lê Trác Vân cười thành tiếng, cô ôm điện thoại cười lớn, vừa cười vừa gõ bàn.
Tiểu thiếu gia này là bảo bối gì vậy, sao lại đáng yêu thế chứ!
[Không, cậu chỉ cần đeo khẩu trang và đội mũ, thay đổi phong cách ăn mặc đừng quá nổi bật là được.]
Lê Trác Vân khó khăn gõ những chữ này, tiểu thiếu gia không phải là người của công chúng, nên che giấu một chút, sẽ không dễ bị người khác nhận ra.
Hơn nữa ngày đó chỉ có fans đi tới, chỉ cần tiểu thiếu gia không gây chuyện, sẽ không ai nhìn chằm chằm vào tiểu thiếu gia?
[Cho dù có người nhận ra cậu thì cũng đừng thừa nhận.]
Lần này đến lượt cậu chủ trẻ trả lời bằng biểu tượng cảm xúc OK.
Lê Trác Vân không nhịn được cười, nàng nhớ tiểu thiếu gia thích Văn Húc Sinh đến mức nào, thậm chí còn yêu ai yêu cả đường đi, chỉ là chương trình tạp kỹ có lẽ ngay cả Văn Húc Sinh cũng không quan tâm, tiểu thiếu gia còn đặc biệt vận động phiếu bầu cho "học trò" của Văn Húc Sinh.
Lúc này, trong lòng Lê Trác Vân đột nhiên dâng lên một niềm kiêu hãnh cao cả.
[Thời thiếu đừng lo, tôi nhất định sẽ cho cậu gặp tiền bối Văn.]
[Trừ khi yêu cầu khác, chỉ cần ký tên và chụp ảnh là tôi vẫn có thể cố gắng.]
Văn Húc Sinh có vẻ lãnh đạm, nhưng không phải là người khó nói chuyện, đến lúc đó, đi cầu xin anh ấy ký tên và chụp ảnh với fan. Chắc là ổn thôi.
Bài đăng trên vòng bạn bè của tiểu thiếu gia toàn khoe ảnh chụp riêng lẻ thật làm người ta đau lòng.
Thế nên sao không chụp một bức ảnh của hai người nhỉ!
Sự hào hứng trong lòng Lê Trác Vân thậm chí ngày càng cao hơn.
Tiểu thiếu gia vừa nghe tin có tiền bối ở đó liền vui vẻ chạy đến thăm ban.
Một lòng hướng thần tượng như thế này chẳng lẽ lại không xứng có một tấm ảnh chụp chung sao?
[Cứ giao cho tôi.]
[Thời thiếu đừng lo, tôi đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!]
Thời Cảnh Ca: ?
Đây là kiểu phát triển gì đây?