"Chào dì Thẩm và chú Thẩm." Giọng nam dịu dàng cắt ngang tiếng thét chói tai của Chu Uyển Nhiên: "Đã đón Niệm Tình về chưa ạ?"
"Hạo Vũ!" Thẩm Niệm Tình ngẩng đầu từ lòng ngực của mẹ, lộ ra vẻ mặt vui mừng nói: "Anh, anh đến rồi."
"Ừ." Người đàn ông đến gần nhìn Thẩm Niệm Tình, dịu dàng lưu luyến nói: "Nghe bảo hôm nay em trở về nên anh cố ý chuẩn bị quà cho em."
Trình Hạo Vũ, vị hôn phu cũ của Thẩm Tri Ý.
Nhưng mà từ nhỏ anh ta không thích nguyên chủ, lên đại học thì yêu Thẩm Niệm Tình. Nhưng vì gia thế hai bên quá chênh lệch nên Trình Hạo Vũ vẫn luôn không dám nói cho bố mẹ biết mình có người yêu.
Kết quả, nói trùng hợp cũng thật trùng hợp.
Ấy vậy mà Thẩm Niệm Tình mới là con ruột nhà họ Thẩm.
Hiện giờ hai kẻ yêu nhau không còn gặp trở ngại gì nữa, rốt cuộc có thể công khai ở bên nhau.
"Anh Lưu." Trình Hạo Vũ cũng không quay đầu lại mà nói với tài xê: "Còn không mau tiễn khách, định đứng ở đây làm gì vậy?"
Anh ta cố tình nhấn mạnh chữ "khách", ý tứ châm chọc rất rõ ràng. Từ đầu đến cuối, anh ta không hề liếc nhìn Thẩm Tri Ý một cái.
Khi nhìn thấy Trình Hạo Vũ, Thẩm Tri Ý nhướng mày, hơi ngạc nhiên với kết quả suy tính của mình.
Thế nhưng... Chỉ có như thế?
Trình Hạo Vũ, vì cưới được cô gái mình thích mà cậu lại làm chuyện như vậy!
Chậc, tôi có nên nói cậu đúng là một người đàn ông tốt không?
…
Trước giờ cơm chiều, Thẩm Tri Ý gặp được bố mẹ mới, còn có em gái đang học cấp III.
Đối mặt với cô, hai người lớn nhất hơi luống cuống, nói chuyện cũng cẩn thận, dường như lo lắng cô không quen với cuộc sống mới.
"Đây là phòng của con, Tri Ý..." Trâu Hồng ngại ngùng dừng một chút rồi nói tiếp: "Chiều nay bố con sẽ đi dời hộ khẩu của con ra, nếu con không muốn sửa tên thì không cần cũng được."
"Vâng." Thẩm Tri Ý nói: "Cảm ơn mẹ."
Cô gọi một tiếng mẹ rất thuận miệng, Trâu Hồng lại bỗng dưng đỏ hốc mắt.
"Đứa trẻ ngoan, nếu con thiếu cái gì nhất định phải nói cho mẹ!" Bà nắm lấy tay Thẩm Tri Ý, cứng đờ nói: "Là lỗi của bố mẹ, làm con vô duyên vô cớ chịu ấm ức."
Bọn cũng là đột ngột biết được chuyện ngoài ý muốn mười chín năm trước. Khi biết được tin tức này, người nhà họ Thẩm đã lái siêu xe đến dọn đồ vật của Thẩm Niệm Tình đi mất.
Mà Thẩm Niệm Tình, đứa con gái bọn họ nuôi mười chín năm trước khi đi chỉ vứt một câu: "Ngôi sao chổi chiếm vị trí của tôi sắp trở lại đây, sau này hai con yêu tinh hại người tránh xa tôi ra chút!"
Bọn họ nuôi Thẩm Niệm Tình mười chín năm, cố gắng cung cấp cuộc sống tốt nhất cho cô ta trong khả năng cho phép vậy mà chỉ đổi lại được mấy chữ "yêu tinh hại người" đầy oán giận.
Sao có thể không đau lòng cho được?
"Con biết rồi mẹ." Thẩm Tri Ý xách vali vào phòng.
Trước đây căn phòng này là của Thẩm Niệm Tình, được thu dọn sạch sẽ, không còn có dấu vết của chủ nhân trước, đến cả chăn nệm cũng đã được thay mới.
Thẩm Tri Ý không có yêu cầu gì về ăn ở, nhưng thấy bố mẹ Thẩm để bụng như vậy làm cô không khỏi cảm động.
Cô mở vali lấy từng bộ quần áo bên trong ra.
Thẩm Niệm Hâm thấy lắc tay hồng ngọc bị tùy ý ném ở trên giường liền tò mò hỏi: "Chị, đây đều là trang sức mà bố mẹ trước đây mua cho chị sao?"
Hồng ngọc sáng trong, được mài giũa bóng loáng, cô ấy không hiểu giá trị của đá quý nên chỉ cảm thấy rất đẹp.
"Cái này?" Thẩm Tri Ý liếc nhìn rồi đưa cho Thẩm Niệm Hâm: "Nếu em thích thì cho em đó."
Thẩm Niệm Hâm ngạc nhiên hỏi lại: "Tặng, tặng cho em sao?"
"Ừ." Lắc tay này là quà sinh nhật năm ngoái cô nhận được, bình thường cô không dùng đến nên chỉ để đó.
"Cảm ơn chị!" Thẩm Niệm Hâm vui mừng khôn xiết cảm ơn, sau đó ngồi xổm xuống giúp Thẩm Tri Ý sửa sang lại đồ đạc: "Chị, để em giúp chị."
Thấy hai chị em ở chung hoà thuận, Trâu Hồng ở phòng bếp thở dài nhẹ nhõm một hơi đi đến phòng bếp giúp Thẩm Khác chuẩn bị bữa tối.