Trang viên ở lưng chừng núi, kiến trúc trắng hồng toạ lạc bên trong non xanh nước biếc.
Chiếc xe hơi màu đen ngừng ở dưới bậc thang cửa lớn ngoài căn biệt thự, tài xế rũ tay ở bên cửa xe.
Thẩm Tri Ý kéo vali 28 inch đi xuống lầu.
Khi Thẩm Tri Ý đi ngang qua phòng khách, đám giúp việc đang quét tước trộm đánh giá cô, tốp năm tốp ba tiến đến cùng nhau khe khẽ nói nhỏ.
"Bà chủ cứ đưa cô ta trở về như vậy sao?"
"Ừ. Chứ cô chủ hàng thật giá thật đã về rồi, ai còn sẽ giữ hàng giả ở lại nữa?"
"Nghe nói là do năm đó bệnh viên ôm sai, làm cô ta hưởng phúc miễn phí mười chín năm."
"Được rồi được rồi, bớt nói lại!" Quản gia cũng không thèm nhìn nữ sinh đi ra ngoài cửa mà chỉ giương giọng nói: "Vài người tới dọn hết đồ đạc trong phòng đi! Bà chủ nói sau này phòng này sẽ là của cô chủ Niệm Tình, cứ ném hết toàn bộ đồ vật bên trong."
Nữ chủ nhân của căn biệt thự này nói đợi đến khi bà ta trở về, bà ta không muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì có liên quan đến thiên kim giả.
Bà ta vốn không thích cô con gái này, cho nên sau khi biết được mười chín năm qua mình nuôi nhầm con, bà ta ước gì có thể lập tức đón con gái ruột về rồi đá hàng giả đi.
Nhưng vì tránh cho hàng giả làm ra chuyện mất mặt, bọn họ đợi đến hôm đi đón thiên kim thật mới nói sự thật cho cô.
"Tài xế sẽ đưa cô đến nhà bố mẹ ruột, sau này đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa! Đều tại cô làm hại con gái ruột của tôi chịu khổ bên ngoài mười chín năm, đúng là đồ sao chổi!"
Nhớ lại cảnh người phụ nữ nghiến răng nghiến lợi mắng, Thẩm Tri Ý thầm thở dài.
Tuy rằng biết là một người mẹ, sau khi biết được con gái không phải con ruột thì sẽ tức giận nhưng chuyện này nguyên chủ cũng là người bị hại.
Có thể nói lời tàn nhẫn với đứa con nuôi mười chín năm, cho dù cô không phải nguyên chủ cũng cảm thấy đau lòng.
Không sai, cô không phải Thẩm Tri Ý.
Hai năm trước cô xuyên vào người của Thẩm Tri Ý ở thế giới này.
Lúc đó nguyên chủ đã tốt nghiệp cấp III bị tai nạn xe cộ, người không còn nữa.
Còn cô thì bị thương nặng sau khi phong ấn Ma Tôn, hồn lìa khỏi xác, tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trong cơ thể nguyên chủ.
Có lẽ là nhóm thần tôn tiên giả ghi nhớ công lao trừ ma của cô nên đã cho cô cơ hội sống lại.
Thời không song song này khác hoàn toàn với thế giới trước của cô, cũng may khả năng thích nghi của cô mạnh nên giờ đã quen với cuộc sống ở đây.
Đặt vali vào cốp xe, Thẩm Tri Ý đang muốn lên xe thì thấy một chiếc ô tô đi đến từ đằng xa.
Là vợ chồng nhà họ Thẩm đón con ruột về.
Xe dừng lại, mợ Thẩm Chu Uyển Nhiên vừa xuống xe liền nhướng mày lớn tiếng nói: "Cậu Lưu, sao còn chưa tiễn người đi!"
Phía sau bà ta, thiên kim thật Thẩm Niệm Tình đi theo xuống xe, bắt lấy ống tay áo của Chu Uyển Nhiên tỏ ra sợ hãi nói: "Mẹ, nếu như chị không muốn đi thì con, con không trở lại cũng được..."
“Nói bậy gì đó?”
Chu Uyển Nhiên vội vàng ôm bả vai con gái, nhỏ giọng an ủi cô ta: "Cậu Lưu sẽ lập tức tiễn cô ta đi. Con mới là cục cưng của mẹ. Vốn dĩ đây mới là của con, là con nhỏ đó chiếm hết thảy, hiểu không?"
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì hết!" Chu Uyển Nhiên ôm chặt con gái, trừng mắt nhìn Thẩm Tri Ý: "Còn không mau cút đi! Cô định chờ tôi gọi người đuổi cô ra ngoài sao?"
Thẩm Cần cũng xuống xe.
Nghe được Chu Uyển Nhiên nói, ông ta không tán đồng nhíu mày, thấp giọng nói: "Uyển Nhiên, trong chuyện này Tri Ý cũng vô tội."
"Đều tại bố mẹ nghèo của cô ta mà ra!" Chu Uyển Nhiên hung tợn nói: "Cái gì mà vô tội, nói không chừng là bởi vì nghèo, muốn để con ruột sống sung sướиɠ nên cố tình tráo con!"
"Uyển Nhiên!"
"Em không quan tâm! Em không bao giờ muốn thấy mặt cô ta lần nào nữa! Bảo cô ta cút ngay!"
Người phụ nữ vừa dứt lời, Thẩm Tri Ý liền ngước lên nhìn bà ta.
Ánh mắt của nữ sinh tựa băng tuyết mùa đông rét lạnh thấu xương.
Toàn thân Chu Uyển Nhiên cứng đờ, bỗng dưng hơi hoảng sợ.
"Chao ôi, có vài kẻ sống đến từng tuổi này vậy mà còn không hiểu tiếng người." Nữ sinh khẽ cười: "Năm đó là do sai lầm của bệnh viện, không liên quan gì đến tôi và bố mẹ ruột cả. Bệnh viện đã giải thích nhiều lần như vậy rồi mà. Ôi, người không biết chữ thật đáng thương!"
Chu Uyển Nhiên chưa bao giờ thích đứa con gái này. Có lẽ cảm nhận được bà ta không thích mình, từ sau khi bị tai nạn xe cộ thì Thẩm Tri Ý cũng không lại gần bà ta.
Hiện tại thấy Thẩm Tri Ý cợt nhả tranh luận, bà ta lập tức quên sợ hãi mà tức giận nói: "Cô còn dám cãi lại?"