“Thằng ranh con kia, mày có bệnh à, con mẹ nó tao...”
Lộ Dẫn Triết mạnh mẽ cắt ngang ông ta: “Tôi có thể có ý đồ gì? Muốn căn nhà tồi tàn này? Hay muốn người cha cả ngày ở nhà uống rượu phát điên, hay muốn bà mẹ suốt ngày ra ngoài tìm kiếm danh lợi, dạy con trai bám vào bạn học?”
Hắn đấm mạnh vào cửa, rầm một tiếng, khiến hai người lớn sững sờ, trong cơ thể chưa phát triển hết dường như chứa đựng một con thú dữ, cha Lộ và mẹ Lộ từ trong ánh mắt hắn thấy được thủy triều khiến người ta sợ hãi, gào thét muốn nuốt chửng bọn họ.
“Mày, mày nói cái gì?” Thằng bé bình thường im lặng nhẫn nhục chịu đựng, rất ít khi cãi lại họ, sao tự dưng lại phát điên?
“Nếu người khác biết tôi có cặp phụ huynh như thế này, chắc chắn họ sẽ tránh xa.” Lộ Dẫn Triết cười lạnh, đóng sầm cửa phía sau rồi lập tức lên tầng về phòng mình.
Dưới tầng vang lên tiếng của hai người kia: “Nếu không phải nhờ bà đây, hai người đàn ông các người có thể có ở có ăn có mặc không? Cái nhà này không phải dựa vào tôi, dựa vào vườn trà lâu năm của nhà tôi truyền lại à? Bây giờ thằng lớn ngày nào cũng ở nhà ăn bám, thằng nhỏ thì kêu ca chê bai cha mẹ, có bản lĩnh thì cút đi, dọn ra ngoài đi. Còn cái nhà tồi tàn của tôi có giá trị cao lắm đấy, nếu không sao tôi lại ở đây mãi? Không biết tốt xấu!”
“Thôi được rồi, đừng có ồn ào nữa, để người ta cười vào mặt cho. Tôi đã nói rồi, nhốt nó lại, nhốt lại thì không thấy không phiền nữa. Tôi luôn cảm thấy đứa trẻ này có vấn đề, sao cứ không hợp với nhà chúng ta, tôi vừa thấy nó đã phiền.”
“Ông cút đi, con trai tôi có thế nào đi nữa cũng hơn cái ông già ăn bám như ông gấp trăm lần!”
“Ôi được rồi được rồi, con trai bà tốt nhất ưu tú nhất, tôi là kẻ dưới đáy của gia đình này được chưa.”
Lộ Dẫn Triết ngựa quen đường cũ đeo tai nghe, bật tất cả đèn trong phòng lên, nằm trên giường nhìn lên trần nhà, để tâm trí bình tĩnh lại.
Ngày mai người phụ nữ kia không ra ngoài, sẽ ở nhà cả ngày, vì vậy hắn không muốn để Tư Gia Diễn đến.
Thứ hai, đến nhanh một chút đi.
-
Thứ hai, anh em nhà Tư lần đầu tiên ngồi cùng nhau ăn sáng, tuần trước Tư Gia Đường hầu như ngày nào cũng ngủ nướng không dậy được.
“Thế mà anh còn dậy sớm hơn cả em, xem ra anh thật sự muốn nỗ lực hướng về phía trước rồi.” Tư Gia Đường nuốt xuống đồ ăn trong miệng rồi nói.
“Một ngày bắt đầu từ buổi sáng.”
Tư Gia Đường nhìn chằm chằm cậu, Tư Gia Diễn dùng tay trái thuần thục múc cháo thập cẩm, uống xong, ngẩng đầu hỏi cô bé: “Nhìn gì vậy?”
“Sự cáu bẳn lúc anh rời giường đâu rồi, sao lại không thấy vậy?”
Tư Gia Diễn cười, dùng dùng khăn ăn lau khô tay: “Làm gì lúc nào cũng như vậy được, mỗi ngày có thể tỉnh dậy thoải mái dễ chịu đã rất tốt rồi, mở mắt ra thấy trời sáng, là chuyện đáng để vui vẻ.”
Tư Gia Đường không hiểu: “Cái này có gì đáng để vui vẻ, ai mở mắt ra chẳng thấy trời sáng, anh mất ngủ à?”
“Những người có cơ thể yếu ớt, họ thường vì bệnh tật mà không ngủ được cả đêm, hoặc nếu có ngủ thì giữa đêm cũng sẽ vì đau mà tỉnh dậy, chỉ có thể mở mắt đến sáng.”
“Ơ, anh không sao chứ? Uống nhiều canh gà uống quá à?” Anh của cô bé không thích đọc sách, là một người học dốt chính hiệu, từ khi nào uống canh gà lại có hiệu quả như vậy?
Tư Gia Diễn chỉ cười không giải thích.
Hai người vẫn ngồi trên xe con của nhà đến trường học.
Khi đến lớp, Tư Gia Diễn liếc mắt một cái đã thấy Lộ Dẫn Triết đang ngồi yên tĩnh đọc sách, không khỏi nở nụ cười.
“Chào buổi sáng Lộ Dẫn Triết, tối hôm qua ngủ ngon không?”
Lời chào của hắn khiến các bạn xung quanh đều nhìn lại, cặp cừu địch nổi tiếng của lớp sắp chạm trán trực tiếp? Có trò hay để nhìn, đây là cách kɧıêυ ҡɧí©ɧ mới à?
Sau đó bọn họ thấy Lộ Dẫn Triết đánh trả: “Không sớm nữa, chuông tự đọc buổi sáng vừa mới vang lên.”
Vừa dứt lời, đại diện lớp tiếng Anh đang xem náo nhiệt lập tức đứng dậy gọi mọi người: “Mọi người lấy sách ra, tiết Tiếng Anh đầu tiên là kiểm tra từ vựng bài hai.”
“Ha ha ha, vậy cậu đã ăn sáng chưa? Ăn cái gì?” Tư Gia Diễn nói.
-----------------------
End chương 16