Chương 22: Xứng Đôi Chỗ Nào?
Những đám mây lớn bồng bềnh che phủ bầu trời trong rừng Jersey, những cây xanh tươi tốt xung quanh trang trại ngựa được nhuộm màu cam ấm áp khi hoàng hôn đang đến gần.
Cuộc đua ngựa đất bằng được sắp xếp vào 6 giờ chiều. Vì đây là cuộc đua nghiệp dư tạm thời nên không có hạn chế nghiêm ngặt nào về giới tính, độ tuổi, trang phục hay thậm chí là loại ngựa mà người chơi đang cưỡi, chỉ rút ngẫu nhiên chia thành các nhóm.
Cố Nam Tương được xếp vào nhóm thứ ba, cũng là nhóm cuối cùng.
Gần bắt đầu cuộc thi, phần thưởng bí ẩn truyền thuyết cuối cùng cũng xuất hiện. Dưới bầu trời tráng lệ, một con ngựa Akhalteke với thân hình vàng nhạt đang thong thả bước về phía đám đông.
Chùm ánh sáng lúc chạng vạng phủ lên nó một ánh sáng vàng rực rỡ, giống như con thú tốt lành giáng thế trong thần thoại phương Tây.
"Cố Tiểu Miêu, nó giống Money."
Đôi mắt Cố Nam Tương cũng rơi vào con ngựa cách đó không xa, một con ngựa rất đẹp, thân hình tuyệt đẹp, tư thế mạnh mẽ, chỉ cao hơn Money một chút giống như phiên bản Plus của Money."
Người quản lý trường đua ngựa nhiệt tình giới thiệu nó với mọi người, nói rằng nó tên là Ian, là một con ngựa đực trưởng thành vừa tròn năm tuổi.
Tằng Hi Văn thúc cùi chỏ vào Cố Nam Tương: "Cố Tiểu Miêu, giành lấy nó, biến nó thành chồng của con gái cậu đi. Money nhất định rất thích."
".....Không cần, nhà chúng tôi ủng hộ tự do yêu đương, phản đối hôn nhân sắp đặt."
"?"
Tuy nói như vậy, nhưng ánh mắt rạng rỡ của Cố Nam Tương không thể che giấu được, cô rất hứng thú với con ngựa Ian này, giống như Tằng Hi Văn nói, cô muốn giành được nó.
Nhất định phải được.
Tất nhiên, không phải với tư cách là chồng của Money.
"Nam Tương."
Giọng nói của Luso vang lên, hắn bước nhanh xuyên qua đám người, ôm trong lòng một bó hoa diên vĩ màu vàng. Ở Pháp, hoa diên vĩ vàng là biểu tượng của chiến thắng trong trận chiến và là biểu hiện của tình bạn vĩnh cửu.
Dù hắn rất muốn gửi một bó hoa hồng đỏ với tình yêu mãnh liệt.
Cố Nam Tương nhận hoa của Luso, đưa lên chóp mũi ngửi ngửi: "Cảm ơn."
Bạn đồng hành bên cạnh Luso làm mặt quỷ với hắn, người xung quanh cũng nhìn qua, đôi nam nữ này đứng cạnh nhau thật sự quá bắt mắt. Có người nhận ra Luso, biết cha hắn là bộ trưởng nội vụ, tò mò nhìn Cố Nam Tương.
Cách đó không xa, chủ trường đua ngựa William cũng nhìn về phía cô gái cầm hoa trong đám người. Hắn là người Pháp gốc Hoa, đã sống ở Paris được nhiều năm.
"Đó là....Nam Tương?"
Ánh mắt Cố Tiếu vô tình hướng về hai người cách đó không xa, bọn họ đứng ở vị trí cao hơn trong trường đua ngựa, tầm nhìn càng rộng hơn.
Cô gái vẫn xinh đẹp giữa đám đông, ôm bó hoa diên vĩ vàng trên tay, màu hồng trong trẻo của hoàng hôn đang đến gần nhẹ nhàng lan tỏa khắp cơ thể cô. Chàng trai đối diện cô cao ráo, đẹp trai, có cách cư xử đúng mực của một quý ông người Anh.
"Trong ấn tượng của tôi, lần cuối cùng tôi nhìn thấy Nam Tương là khi cô nhóc này học sơ trung, nháy mắt đã thành thiếu nữ rồi. Chưa kể, hai người này khi đứng một chỗ còn có chút xứng đôi."
"Xứng đôi chỗ nào?"
William giật giật môi, hắn và Cố Tiếu quen nhau nhiều năm, tự nhiên biết Cố Tiếu trân trọng cô em gái này đến mức nào. Nhớ rõ năm đó ở California, trong một đêm giông bão, người đàn ông này đã một mình lái xe hàng trăm cây số tới tìm hắn, chỉ để mượn một phòng thu âm của hắn.
Lúc đó hắn trêu Cố Tiếu: "Sao vậy, gia tài to như vậy không cần, liền đổi nghề làm ca sĩ sao?"
Đương nhiên sau đó William cũng chỉ nhận được ánh mắt lạnh lùng anh.
Sau đó William mới biết được, bài hát này được thu âm cho em gái của anh, lúc đó hắn rất sốc. Khi cơn bão đi qua California, có ba người mất tích. Hắn nhớ rõ cảnh Cố Tiếu đến trong cơn mưa lớn, nghĩ lại mà thấy sợ, giống như không thu âm thì không được.
"Con bé nhát gan, nghe anh trai hát mới ngủ được."
Cũng vào lúc đó, William đã xác định lại vị trí của cô em gái này trong lòng Cố Tiếu. Nói thế nào nhỉ, có lẽ nếu Cố Nam Tương muốn có mặt trăng trên trời, Cố Tiếu cũng sẽ tìm cách lấy được cho cô.
Sau này, khi lấy vợ và sinh con, William cũng có những cảm xúc như vậy đối với con gái mình.
Con gái của hắn, Sophia, cô gái trong sinh nhật tối nay.
Từ góc độ này, Cố Tiếu quan tâm đến cô em gái này, điều này cũng giống như việc hắn yêu thương Sophia.
William lại liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, tự nhiên không bỏ sót sự nghiêm túc trong mắt Cố Tiếu. Hắn thực sự có thể hiểu, nếu một ngày nào đó Sophia nói với hắn con bé đang yêu đương, hắn có thể cũng sẽ rất buồn, rồi bắt đầu đổ lỗi cho tên nhóc thối đã lấy đi trái tim con gái quý giá của mình.
Ho nhẹ một tiếng, William định an ủi người bạn thân của mình.
"Tôi nói cho cậu biết, làm anh trai đôi khi không nên quá nghiêm khắc. Ở tuổi của Nam Tương, rất nhiều cô gái đều đã có bạn trai rồi."
Cố Tiếu không trả lời, hai tay đút túi quần, chỉ im lặng nhìn hai người cách đó không xa.
William giơ tay bóp vai anh, tỏ vẻ đồng cảm: "Đi, đi, đi xem thi đấu. Trong ấn tượng của tôi, kỹ thuật cưỡi ngựa của Nam Tương được cậu dạy từng bước, để tôi xem cậu người anh trai kiêm thầy giáo rốt cuộc dạy thế nào."
Cố Tiếu lặng lẽ đi bên cạnh William, ngón tay nhẹ nhàng xoay trong túi quần, một sợi tóc đen quấn quanh đầu ngón tay.