Sau khi sắp xếp xong xuôi, ông mới nhìn về phía nhóm người của Cục sự vụ đặc biệt.
"Đã làm phiền cục trưởng Thanh phải đích thân tới một chuyến rồi."
Cục sự vụ đặc biệt có khoảng bảy, tám người, đứng đầu là một người phụ nữ trung niên sắc mặt nghiêm nghị. Bà trông chừng năm, sáu mươi tuổi, gương mặt có những nếp nhăn rõ rệt, cổ cao gầy khiến khí chất càng thêm sắc bén.
"Con bé chính là chủ thẻ Tinh Thần [1]?" Thanh Diêm Ngọc hỏi thẳng.
[1] Thẻ Tinh Thần : thẻ thần sao
Dương Hoài Chu lại nói: "Có thể là không."
Thanh Diêm Ngọc cười lạnh: "Nếu con bé không phải chủ thẻ Thần Sao, Hội Hoàng Đạo có cần cử đến sáu thẻ sư cao cấp không?"
Dương Hoài Chu lắc đầu: "Hội Hoàng Đạo cũng sẽ diệt cả chủ thẻ tinh tú."
Thanh Diêm Ngọc lại nói: "Chuông Thiên Mệnh đã vang hai lần, chẳng lẽ..."
Dương Hoài Chu vẫn kiên trì: "Hẳn cục trưởng Thanh cũng biết, dạo gần đây Lê Kim đang giữ thẻ Thiên Bình."
"Ý ông là, chuông Thiên Mệnh vang lên là vì Lê Kim giữ thẻ Thiên Bình?" Thanh Diêm Ngọc không để Dương Hoài Chu nói tiếp, đã lạnh giọng phản bác: "Hiệu trưởng Dương, xin đừng coi người khác là kẻ ngốc. Thẻ Thiên Bình đang trong trạng thái có người sở hữu, cho dù Lê Kim có cầm nó cũng không thể khiến chuông Thiên Mệnh kêu vang. Chỉ có thẻ sao hoang dã hoặc là... Không, chắc chắn là thẻ Thần Sao. Chuông vang tận hai lần, còn vọng khắp Học viện Linh Thẻ..."
Dương Hoài Chu vẫn điềm tĩnh đáp: "Vẫn có khả năng ngoại lệ."
Thanh Diêm Ngọc nhíu mày, hỏi lại: "Ông muốn nói, Lê Kim đã đạt đến mức cộng hưởng hoàn mỹ với thẻ Thiên Bình?" Điều này quả thật có thể khiến chuông Thiên Mệnh chú ý.
Dương Hoài Chu nhìn lướt qua thành viên Hội Hoàng Đạo bị cắt cổ, rồi nói đầy ẩn ý: "Nếu không phải là cộng hưởng hoàn mỹ, làm sao cậu ấy có thể gϊếŧ chết sáu thẻ sư cao cấp này?"
Thanh Diêm Ngọc: "..."
Một người đàn ông trẻ tuổi thuộc Cục sự vụ đặc biệt lên tiếng: "Cho dù là vậy, cũng không thể khiến chuông vang hai lần liên tiếp!"
"Trùng hợp thôi." Dương Hoài Chu lại nói, "Sau khi Lê Kim trở thành chủ thẻ Thiên Bình, lại có người khác trở thành chủ một thẻ sao nào đó."
Tất cả mọi người đều im lặng.
Đừng nói là người của Cục sự vụ đặc biệt, ngay cả các giáo sư của Học viện Linh Thẻ cũng chẳng ai dám hó hé.
Lại nữa rồi, lại nữa rồi.
Hiệu trưởng lại bắt đầu nói nhảm một cách nghiêm túc rồi!
Ai ai cũng biết rõ, chuông Thiên Mệnh vang lên như vậy, chắc chắn là vì thẻ Thần Sao xuất hiện.
Phải biết rằng, sự tồn tại của chuông Thiên Mệnh vốn dĩ là để cảm ứng thẻ Thần Sao... Ừm, tiện thể cũng cảm ứng cả thẻ sao nữa.
Thanh Diêm Ngọc lười tranh luận với Dương Hoài Chu, chỉ nói: "Nếu hiệu trưởng đã chắc chắn như vậy, vậy hẳn là cũng có thể xử lý ổn thỏa chuyện trước mắt. Chúng tôi không quấy rầy nữa."
Dương Hoài Chu mỉm cười, lặp lại: "Cảm ơn cục trưởng Thanh đã đích thân tới một chuyến."
Thanh Diêm Ngọc: "Cáo từ." Nói xong, ánh sáng lóe lên quanh người bà, sau đó, nhóm người của Cục sự vụ đặc biệt cũng lần lượt rời đi.
Giáo sư thực chiến của Học viện Linh Thẻ, Cổ Liệt Dương, không nhịn được mà hỏi: "Thầy hiệu trưởng, thật sự không phải thẻ Thần Sao xuất thế sao?"
Giáo sư Hoàng không nhịn được mà khinh bỉ: "Anh có thể dùng não khi ra ngoài không? Hiệu trưởng rõ ràng là đang muốn bảo vệ..."
Dương Hoài Chu không đợi ông ta nói hết câu, liền cắt ngang: "Chúng ta phải nhân cơ hội này, quét sạch toàn bộ Hội Hoàng Đạo ở tỉnh H."