Ngày Nào Nam Phụ Cũng Ảo Tưởng Rằng Ta Yêu Hắn

Chương 29: Bạch cô nương cùng Bạch công tử

Nguyên lai ba người này đang diễn tiết mục hai nam tranh một nữ, trước không nói nhân phẩm, hai vị công tử này diện mạo đều là cực hảo, muốn cô nương này lựa chọn, thật đúng là khó. Thu Thủy xem diễn đại nhập tâm, liền nhịn không được cảm thán, “Hai vị công tử này chẳng lẽ không thể vì vị kia cô nương kia nhường một bước, ba người ở cùng một chỗ sao?”

Ôn Nhiễm dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nhìn Thu Thủy.

(´⊙o⊙`;)

Thu Thủy cảm giác được cái nhìn của Ôn Nhiễm, nàng kỳ quái hỏi: “Như vậy vị cô nương kia liền không cần phiền não tuyển ai, không tốt sao?”

Ôn Nhiễm gật đầu, “Khá tốt.”

(✿☉。☉)

Bên kia Tiểu Bạch cô nương tựa hồ cũng không phải người nhẫn tâm, nàng rối rắm một hồi, nề hà nói: “Vậy được rồi, các ngươi ở chỗ này lại trụ thêm mấy ngày, chờ thời điểm các ngươi muốn rời đi liền đi.”

Hai vị công tử mặt lộ vẻ vui mừng, đồng thời, bọn họ lại trừng mắt nhìn đối phương, biểu hiện rõ ràng trước mặt Tiểu Bạch cô nương chính mình là sẽ không nhận thua.

Kia hai vị thư sinh rất là ân cần bồi vị Tiểu Bạch cô nương kia đi xa, xem bọn họ ngươi một câu ta một câu phỏng chừng tình trường này chiến đấu sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy.

Ôn Nhiễm cùng Thu Thủy đi ra, Thu Thủy còn đắm chìm về mỹ mạo kinh hồng của tiểu Bạch cô nương, “Không nghĩ tới địa phương này cư nhiên còn có cô nương xinh đẹp như vậy.”

Ôn Nhiễm lại suy tư, trừ bỏ vị cô nương xinh đẹp kia, mặt khác kia hai cái thư sinh thoạt nhìn đều là người thường.

Các nàng hiện tại muốn tìm đường ra, nhưng không muốn rút dây động rừng, nhìn thấy người tự nhiên có thể tránh liền tránh, huống chi vị Tiểu Bạch cô nương kia, thoạt nhìn cũng không phải đã chịu ai cưỡng bách mới ở chỗ này.

Các nàng lại đi phía trước hơn nửa canh giờ, lúc này đây, các nàng nghe được phía trước truyền đến thanh âm của nữ tử.

Ôn Nhiễm cùng Thu Thủy nhìn nhau, rất có ăn ý tránh sau thân cây.

“Bạch công tử, ngươi đang tìm cái gì? Chúng ta tới giúp ngươi tìm!”(●♡∀♡)

“Có ta giúp Bạch công tử là được, mới không cần các ngươi nhúng tay!”

“Liền ngươi, mắt nhìn như đậu đen, ngươi tới hỗ trợ, tìm tới trời tối đều không nhất định có thể tìm được đâu!”

“Ai nha, các ngươi đều tránh ra, có ta tới giúp Bạch công tử là đủ rồi!”

……

Một đám nữ tử trang điểm hoa hòe lộng lẫy chụm làm một đoàn, bị các nàng vây quanh ở trung gian, là một người nam nhân mặc bạch y.

Công tử tuấn mỹ tuyệt luân mà các nữ nhân đều hâm mộ có khuôn mặt tuấn mỹ dị thường, một đôi mắt đào hoa tràn ngập đa tình, làm người một không cẩn thận liền sẽ luân hãm đi vào.

Người nam nhân này ngũ quan so nữ nhân còn muốn tinh xảo hoàn mỹ hơn, có thể nói là có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, bất luận già trẻ, nữ nhân, phàm là gặp một lần liền nhất định sẽ là nhớ mãi không quên.

“Ta…… Ta có điểm không thích hợp……” Thu Thủy gắt gao nhìn chằm chằm người bên kia, lại gắt gao bắt lấy thân cây, nàng thống khổ nói: “Ta khống chế không được chính mình muốn đi tới bên đó rồi……”

Ôn Nhiễm đồng dạng cảm thấy chính mình không thích hợp.

Nam nhân kia toàn thân tản ra một loại mị lực, cái loại mị lực hấp dẫn người khác phái không ngừng sinh ra một loại ý tưởng, muốn tới gần hắn, bị hắn ôm……

Ôn Nhiễm trong giây lát nhớ tới ngày ấy ở cấm địa từ giữa không trung ngã xuống, bị Thẩm Vật ôm lòng, lại không khỏi nhớ tới Thẩm Vật là dùng loại thủ đoạn ghê gớm ra sao đem xà yêu chặt thành tám khối, nàng cả người đánh cái giật mình, đầu óc trong nháy mắt khôi phục thanh minh.

Bên kia Bạch công tử bị nhiều oanh oanh yến yến vây quanh, hắn tựa hồ cũng cảm thấy buồn rầu, “Ghi chú ta viết không thấy.”

Những lời này rước lấy chúng nữ tử nghị luận.

“Chính là quyển sách Bạch công tử thường xuyên cầm ở trong tay kia sao?”

“Kia chính là thư Bạch công tử thích nhất!”

“Ta nhớ rõ Bạch công tử thường xuyên lật xem nó!”

……

Có người lớn tiếng kêu lên: “Ai tìm được ghi chú của Bạch công tử, là có thể cùng Bạch công tử du ngoạn một ngày!”

Cũng không biết là cô nương nào gào một câu như vậy, nhóm cô nương nhiệt tình nháy mắt đạt tới đỉnh điểm, chen nhau mà chạy về phía trước, e sợ chậm hơn người khác một bước.

Chỉ dư Bạch công tử một người đứng ở tại chỗ hướng tới không khí vươn tay, lẩm bẩm tự nói, “Ta còn chưa có đồng ý đâu……”

Các cô nương đã chạy đến bóng người còn không thấy, không có người quan tâm hắn có phải hay không đồng ý.

Hắn buông tay, mắt lộ ra ưu sầu thở dài.

Mỹ nhân thở dài, càng là nhìn thấy mà thương.

Thu Thủy có thể cảm giác được chính mình không thích hợp, nhưng ánh mắt nàng dính trên người vị kia công tử kia, khống chế không được xúc động muốn tới gần, không thích hợp nha, nàng cũng không phải là người tham luyến sắc đẹp!

“Phanh” một thanh âm vang lên.

Ôn Nhiễm bị hoảng sợ, nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy được Thu Thủy thân mình chậm rãi ngã xuống mặt đất.

Nàng cư nhiên đâm đâu vào cây, đem chính mình đâm cho hôn mê!

Đây là kẻ tàn nhẫn!

(‘◉⌓◉’)

Nhưng vấn đề là, nàng làm ra động tĩnh cũng đưa tới lực chú ý của bạch y công tử kia.

“Các ngươi như thế nào ở chỗ này?” Bạch y công tử đi tới gần, cành nhìn càng thêm gợi người có thể cảm nhận được hắn tuấn mỹ vô trù, hắn gương mặt này thật tuyệt, thật sự là hoàn mỹ không tỳ vết. Mỹ nhan gần gũi đánh sâu vào tâm thần Ôn Nhiễm làm nàng rung động một phen, nàng nhéo một bên đùi chính mình, mới không làm chính mình đánh mất lý trí, cảm thụ không ra trên người hắn có hơi thở nguy hiểm gì, Ôn Nhiễm cường tự trấn định, “Ngươi nhận thức chúng ta?”

“Ta không quen biết các ngươi nha, các ngươi là ta mang về, nàng như thế nào ngủ ở trên mặt đất? Như vậy sẽ cảm lạnh.” Bạch y công tử quan tâm định hạ lưng, thương hương tiếc ngọc muốn nâng dậy người trên mặt đất, lại bị người chặn.

Hắn khó hiểu nhìn Ôn Nhiễm, ánh mắt sạch sẽ lại thuần khiết, thật sự không giống như bộ dáng có ác ý.

Nhưng Ôn Nhiễm vẫn không thiếu cảnh giác, bởi vì nàng bị Thẩm Vật kia chỉnh ra bi thương sau kí©ɧ ŧɧí©ɧ sinh ra chướng ngại rồi.Σ(°ロ°)

Ôn Nhiễm lúc này có điểm hối hận chính mình không trước một bước đem mình mê đi, nàng miễn cưỡng lộ ra một mặt cười, “Là công tử cứu chúng ta, chúng ta còn không có kịp hướng công tử nói cảm tạ, vị bằng hữu này của ta liền thích lấy trời làm chăn đất làm giường mà ngủ, nàng không ngủ tốt, vẫn cho nàng nghỉ ngơi nhiều hơn đi.”

“Nguyên lai là như thế này.” Bạch y công tử cư nhiên liền dễ dàng như vậy tin Ôn Nhiễm hồ ngôn loạn ngữ, hắn đứng dậy, cao hứng nói: “Ta cũng thích lấy trời làm chăn đất làm giường, nếu vị cô nương kia tỉnh lại, ta nhất định phải hảo hảo cùng nàng tâm sự.”

Hắn lúc này tựa như nhân sinh khó được gặp được tri kỷ, đơn thuần giống như là đóa Tiểu Bạch hoa.

Ôn Nhiễm bị hắn nhoẳn miệng cười cong cong đôi mắt, trái tim nhỏ khống chế không được loạn nhảy, nàng cuống quít che lại ngực, làm chính mình chạy nhanh suy nghĩ về Thẩm Vật, mới đem tâm thiếu nữa thình thịch loạn nhảy cấp ngăn chặn.(((ೕ( ・ㅂ・)و )))