“Đừng hoảng.” Ôn Nhiễm đã sớm phát hiện ánh mắt dò xét của anh, thậm chí đã chuẩn bị sẵn lời giải thích.
Cô hỏi: “Chú có thấy lớp trang điểm hôm nay của cháu đẹp không? Cháu học theo người ta đấy.”
Tư Hoài Dụ nhướng mày, ồ?
Anh nói: “Sao lại hỏi vậy?”
“Lần trước gặp cô gái bên cạnh A Ngạn cũng trang điểm, cháu nghĩ, có phải là bình thường cháu ở nhà không thích làm đẹp nên A Ngạn mới không thích cháu nữa không.”
Ôn Nhiễm nói: “Vậy chú thấy cháu nên trang điểm thế nào mới đẹp hơn?”
Chủ đề quay trở lại Tư Hoài Dụ, anh nhìn Ôn Nhiễm, lại nhớ đến dáng vẻ lần trước cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, anh thầm nghĩ, không mặc gì càng đẹp mắt.
Nhưng ngoài miệng lại nói một câu rất đàng hoàng: “Hãy là chính mình, không cần phải lấy lòng bất kỳ ai.”
Ồ! Ôn Nhiễm nghe anh nói vậy, đúng là ra vẻ đạo mạo.
“Đinh, giá trị hảo cảm của Tư Hoài Dụ +6.”
Tư Hoài Dụ liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, anh còn một cuộc họp phải tham gia, cuối cùng dặn Ôn Nhiễm nhớ dùng băng dán cá nhân xử lý vết thương rồi đi công ty trước.
Ôn Nhiễm hỏi hệ thống: “Tra Tra, tổng giá trị hảo cảm của Tư Hoài Dụ hiện tại là bao nhiêu?”
“Là 39 rồi đấy.” Tiến độ khá nhanh, hệ thống tra nữ rất vui.
“Chỉ có điều giá trị hảo cảm của Tư Ngạn lại giảm.” Nó nói: “Mới mấy hôm mà Tư Ngạn đã tụt từ 43 điểm xuống còn 35 điểm thôi.”
Mỗi khi nhắc đến Tư Ngạn, Tra Tra lại điên cuồng phát biểu: “Tên cặn bã chết tiệt này, nɠɵạı ŧìиɧ còn không về nhà, đúng là cặn bã vô bờ bến.”
Tư Ngạn rớt điểm cũng nằm trong dự đoán của Ôn Nhiễm, chắc là anh ta lại làm lành với Nguyễn Đường rồi.
“Mặc kệ anh ta đi.” Ôn Nhiễm nói: “Còn một người nữa chưa gặp.”
… …
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc Ôn.
Hứa Thời An gác chân lên, hai chân bắt chéo đặt trên bàn làm việc, những ngón tay thon dài lướt trên màn hình điện thoại, đôi mắt đào hoa tuấn tú chăm chú nhìn vào trang web, càng nhìn vẻ mặt càng khinh bỉ.
“Chị Ôn này cả ngày làm gì vậy?” Hứa Thời An nhìn vào những trạng thái trong vòng bạn bè của cô, ngày nào cũng có ba bài đăng, không nhịn được nói: “Chẳng lẽ sau khi lấy Tư Ngạn, chị ấy bị đám phụ nữ oanh oanh yến yến ngoài kia ép đến mức đầu óc có vấn đề rồi sao?”
Cậu nhìn những liên kết Ôn Nhiễm đăng, lần lượt nhấp vào, nào là luận về cách giữ chặt trái tim đàn ông, phụ nữ nên làm thế nào để giữ được sự tươi mới.
Những thứ này khiến Hứa Thời An bật cười: “Đây là cái gì, chị ấy điên rồi sao? Phát điên ở nơi công cộng à?”
Nhưng cậu không biết rằng, những thông tin này đều chỉ có mình cậu nhìn thấy, Ôn Nhiễm để Tra Tra chọn các chủ đề và nội dung phù hợp, gửi đi đúng giờ mỗi ngày, chỉ có một mình Hứa Thời An có thể nhìn thấy.
Khi Ôn Nhiễm bước vào văn phòng, cảnh tượng cô nhìn thấy là Hứa Thời An cầm điện thoại cười nghiêng ngả, không cần nghĩ cũng biết cậu đang cười ai.
“Thời An.” Cô nhẹ nhàng gọi.
Người đàn ông đang dựa nửa người vào ghế sofa nghe thấy giọng nói quen thuộc, liền bật dậy ngay lập tức.
“Sao chị lại đến đây?” Vừa nãy cậu còn đang cười nhạo Ôn Nhiễm, giờ chính chủ đã đứng trước mặt cậu.
Hứa Thời An liếc nhìn vị thư ký đứng sau Ôn Nhiễm, vị thư ký nam chỉ có thể giải thích: “Đại tiểu thư đột nhiên đi lên, nói là có việc tìm ngài.”
Cả nhà họ Ôn đều là của Ôn Nhiễm, những nhân viên như bọn họ làm sao có thể ngăn cản được.
Hứa Thời An thu liễm nụ cười, ho nhẹ một tiếng, hỏi Ôn Nhiễm: “Chị có việc gì sao?”
“Chị không thể đến thăm em sao?” Ôn Nhiễm nói: “Em cũng là em trai của chị mà.”
Nghe thấy hai chữ “Em trai”, cậu cau mày, như thể rất ghét vậy.