Cô ấy trông không giống như thích anh, tại sao lại muốn ồn ào chuyện hôn ước cho cả thiên hạ đều biết?
Lý trí của Tạ Trọng Diên mách bảo anh, Giang Hoài Tuyết làm việc không đơn giản như vậy, có lẽ là có kế hoạch gì đó không thể nói ra, nhưng trực giác của anh lại không thể nào đề phòng cô.
Giống như thể thân thể và tâm trí của anh đã sớm biết rõ ràng, cô ấy không phải là người xấu.
"Chuyện lớn như vậy, nhất định phải chọn ngày lành tháng tốt." Tạ Tuệ Lệ mong đợi, "Vừa hay Hoài Tuyết hiểu những điều này, cháu xem giúp ngày nào tốt được không?"
Giang Hoài Tuyết: "..."
Là một đại sư huyền học, bản thân cô cũng không nhớ đến chuyện xem ngày lành tháng tốt.
Cô thành thật nói: “Thật ra thì ngày nào gần đây cũng tốt, cháu định trong vòng một tuần sẽ giải quyết xong chuyện nhà cửa, rồi chuyển vào luôn.”
"Hoài Tuyết chưa mua nhà sao?"
Ông cụ Tạ gõ gõ cây gậy.
“Hoài Tuyết cứu Trọng Diên đã rất vất vả rồi, sao có thể để Hoài Tuyết phải bỏ ra thêm nữa? Hay là dọn đến nhà cũ của nhà họ Tạ, hoặc tùy tiện chọn một căn trong bất động sản của Tạ thị.”
“Đúng đúng đúng.” Tạ Tuệ Lệ phụ họa, “Nhà họ Tạ nhiều tiền nhiều nhà, Hoài Tuyết tốn tiền đó làm gì?”
Một đại sư huyền học có năng lực siêu quần như Giang Hoài Tuyết, sau này tiếng tăm vang dội, nhất định là ngàn vàng khó cầu.
Bây giờ danh tiếng của cô chưa hiển hách, nhà họ Tạ đã có thể kết duyên với cô, chẳng phải là một chuyện tốt đẹp sao.
Hơn nữa, cô ấy có ơn lớn với nhà họ Tạ, đừng nói tặng cô ấy một căn biệt thự, cho dù là tặng mười căn hai mươi căn, người nhà họ Tạ cũng sẽ không tiếc.
Giang Hoài Tuyết: "Không cần khách sáo như vậy, cháu còn phải đón ông nội cháu đến ở cùng nữa."
Mọi người đều biết ông nội mà cô ấy nói là ông cụ nhà họ Giang đã nuôi nấng cô, hình như cũng là một vị đại sư huyền học.
Tạ Tuệ Lệ có ý muốn kết giao với Giang Hoài Tuyết, bèn đề nghị: "Hoài Tuyết, chúng ta nhờ cháu giúp đỡ mà còn chưa đưa thù lao cho cháu, chi bằng tặng cháu một căn nhà ở khu biệt thự Bích Đào Viên thuộc Tạ thị, coi như là chút lòng thành."
Sợ Giang Hoài Tuyết từ chối, bà dịu dàng bổ sung: "Khu Bích Đào Viên hiện tại không bán ra ngoài nữa, bên đó đều là biệt thự đơn lập, cả khu chỉ có hơn ba mươi hộ gia đình, yên tĩnh thanh bình, người già chắc chắn sẽ thích."
Nghe bà mô tả, Giang Hoài Tuyết biết căn nhà này giá trị không nhỏ.
Ở cái đất Đế Đô đắt đỏ từng tấc đất, muốn cả khu biệt thự chỉ có hơn ba mươi hộ gia đình, vậy thì chi phí bỏ ra nhất định rất cao.
Ông cụ Tạ cũng nói: "Căn nhà này cũng không tệ, hơn nữa dù là trường học của Hoài Tuyết hay trụ sở công ty của Trọng Diên, đều cách đó không xa, đi lại rất thuận tiện."
Hiện tại tu vi chưa đủ không thể bay, lại phải chịu đựng giao thông tắc nghẽn của Đế Đô, Giang Hoài Tuyết vừa nghe vậy liền lập tức đồng ý.
"Vậy thì cháu xin nhận tấm lòng của mọi người."
Cô cũng không biết ban đầu nhà họ Tạ định cho cô bao nhiêu tiền, nhưng cô không thiếu tiền, lúc này cho cô tiền thật sự không bằng cho cô nhà cửa, đỡ cho cô không ít chuyện.
Tạ Tuệ Lệ cười rạng rỡ: "Vậy thì quyết định như vậy đi, mọi việc không cần cháu phải lo lắng, dì lo liệu là được."
Giang Hoài Tuyết nghi hoặc: "Lo liệu gì ạ?"
Tạ Tuệ Lệ cười tao nhã và thần bí: "Đầu tiên, chúng ta sẽ làm một cuộc khảo sát nhỏ, bây giờ Hoài Tuyết có thời gian không?"
Giang Hoài Tuyết thầm nghĩ khảo sát nhỏ thì không sao, hỏi thì hỏi thôi, bèn tùy ý gật đầu.
Ai ngờ Tạ Tuệ Lệ vừa nghe cô đồng ý, xoạt một cái đã rút điện thoại ra.
Người nhà họ Tạ xung quanh đều lộ ra vẻ mặt như sắp gặp tai họa, Giang Hoài Tuyết thầm kêu không ổn, định nói từ từ đã, thì Tạ Tuệ Lệ đã hỏi dồn dập như súng liên thanh.