Đoàn Sủng Đại Lão Vạn Thú Mê

Chương 34

Chiến sĩ kia gật đầu, mặc dù không biết canh trứng là thứ gì, nhưng hắn cảm thấy nếu mình hỏi tiếp thì bản thân hắn có vẻ là một hổ thành niên thiếu hiểu biết, vậy nên hắn đã đưa ra một quyết định thông minh, là trực tiếp làm ra một cái nồi đá, sau đó đứng ở bên cạnh nhìn xem canh trứng rốt cuộc là thứ gì.

Hắn mang theo Tần Tiểu Ngư đi tới nơi cất chứa đồ vật, bảo Tần Tiểu Ngư chọn ra một cục đá, sau đó làm ra một cái nồi đá ngay tại chỗ, dễ dàng giống như chơi bùn vậy.

Tần Tiểu Ngư nhìn sức chiến đấu vô cùng dũng mãnh của chiến sĩ kia, sợ ngây người.

Húc là một hổ thành niên rất nhiệt tình, hắn dựa theo yêu cầu của Tần Tiểu Ngư làm ra nồi đá, sau đó còn thuận tiện giúp cô cầm nồi đá ra bờ sông rửa sạch sẽ.

Sau khi hắn mang theo chiếc nồi đá trở về, những ấu tể khác cũng đã chuẩn bị xong nước sạch, bọn họ gào khóc đòi ăn nhìn Tần Tiểu Ngư.

Lúc trước khi Húc làm nồi đá, Tần Tiểu Ngư cũng đã dặn dò đám ấu tể này tự đi tìm đá làm chén cho bản thân, lúc này mỗi hổ con đều đã cầm theo một cái chén, vẻ mặt đều tràn đầy mong chờ.

Tần Tiểu Ngư cũng không để bọn họ chờ đợi quá lâu, cô thêm một chút nước vào nồi đá rồi bắt đầu nấu, quá trình nồi đá nóng lên khá lâu, nhưng mà mọi người ở đây cũng không vội, thành thật ở một bên chờ đợi.

Húc còn đỡ, hắn đứng thẳng người, tò mò nhìn về hướng bên này.

Các ấu tể còn lại thì hoặc là dùng hình người cầm chén, hoặc là trong hình hổ ngậm chén, kiểu tư thế gì cũng có.

Chờ đến khi nước trong nồi bắt đầu sôi, Tần Tiểu Ngư liền đập quả trứng vào trong chén của mình, sau đó cầm đôi đũa vừa mới làm để đánh trứng, tiếp theo mới đổ trứng đã đánh đều trong chén vào nồi nước sôi.

Ấu tể Bưu chờ mong nhìn về phía Tần Tiểu Ngư: “Thơm quá, trước kia ta chưa từng được ngửi hương vị nào giống như vậy.”

Hai mắt của hắn lóe sáng, cái đuôi ở phía sau không an phận nổi mà liên tục vung vẩy lung tung.

Sau khi đổ trứng vào nồi, Tần Tiểu Ngư quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy mấy ấu tể ở bên cạnh đang điên cuồng nuốt nước miếng, không khỏi bật cười: “Hôm nay trứng không nhiều lắm, chờ sau này gà Thải Phượng đẻ nhiều trứng hơn, đến lúc đó ngày nào cũng có thể có trứng ăn.”

Oa!

Không khí tức thì trở nên náo nhiệt hơn.

Đôi mắt của các ấu tể tỏa sáng lấp lánh nhìn Tần Tiểu Ngư, liếʍ miệng, vẻ mặt thèm thuồng hỏi: “Thật sao? Về sau chúng ta thật sự có thể được ăn trứng hằng ngày sao?”

“Đương nhiên là phải nghiêm túc làm việc, nuôi dưỡng tốt đàn gà Thải Phượng kia mới có được.” Tần Tiểu Ngư nói.

Đôi mắt của ấu tế hỏi chuyện kia càng sáng hơn, hắn nói: “Ta nhất định sẽ chăm sóc tốt gà Thải Phượng, ngươi yên tâm đi.”

“Ừm.” Tần Tiểu Ngư khẽ cười nói.

Đương nhiên là cô yên tâm rồi, đối với đám ấu tể này mà nói, nếu như có chuyện gì mà một phần đồ ăn không giải quyết được, vậy hai phần đồ ăn chắc chắn sẽ dao động, ba phần đồ ăn là có thể giải quyết được rất nhiều việc.

Có thể nói bọn họ vô cùng chấp nhất với đồ ăn.

Húc cũng ngửi được mùi hương thoang thoảng trong không khí, lại nhìn khoảnh khắc dòng trứng màu vàng kim được đổ vào trong nước sôi, sau đó chúng lập tức biến hóa giống như từng đám mây màu vàng, cũng giống như cánh hoa, đôi mắt tức thì trợn tròn lên.

Cái này, cái thứ canh trứng này hắn chưa từng được ăn.