Thật sự rất giống với Trình Diễn, Ký Nhu nghĩ thầm.
Nếu không phải vậy, lúc trước cô cũng sẽ không đồng ý kết giao cùng Cố Diên Chu.
Cũng là gương mặt này đã cho cô rất nhiều linh cảm trong mấy năm nay.
Bởi vì đang nhắm hai mắt, nốt ruồi lệ dưới mắt phải Cố Diên Chu lúc này càng có thể thấy rõ ràng trên mặt.
Cũng chính bởi vì nốt ruồi này, độ giống nhau giữa hai người cũng giảm đi.
Cho dù là uống say, khí thế trên người Cố Diên Chu cũng không giảm, vẫn như cũ nhìn ra được người này gia cảnh bất phàm, nhiều năm ngồi ở vị trí cao, hưởng thụ tài nguyên tốt nhất, đồng thời cũng có được căn bệnh chung của loại người này —— ngạo mạn.
Giờ phút này người đàn ông nhiễm đầy hơi cồn lại đang nỉ non cái gì đó, Ký Nhu đưa lỗ tai xích lại gần.
“Tiểu Du...... Tiểu Du...”
“Đừng, đừng đi... Du Nhi......”
“Chát” một tiếng, Ký Nhu không nhịn được cho hắn một bạt tai.
Trong lúc nhất thời không để ý nặng nhẹ, dấu bàn tay trên khuôn mặt tuấn tú đã phiếm hồng trở nên rõ ràng hơn.
Ánh mắt Ký Nhu lóe lên một tia chột dạ, để ngày mai không bị sưng đỏ, cô vội vàng vào phòng vệ sinh lấy khăn lông ướt lau lên.
Cảm giác lạnh buốt khiến người đang mê man thanh tỉnh không ít, đôi mắt hẹp dài mở he hé, con ngươi tan rã cũng dần dần tụ lại ánh sáng, nỉ non:
“Tiểu Du, là em sao......”
“Em trở về......”
“Em rốt cục cũng về...... Anh rất nhớ em......”
Đây rõ ràng là xem cô thành Lâm Hướng Du.
Tựa như sợ cô đi, hắn siết chặt cổ tay Ký Nhu.
Lực đạo to đến mức Ký Nhu phải kêu đau:“Đau......”
Tâm tình kích động, hắn không để ý đến đau đớn trên mặt, một giây sau liền kéo người kia vào trong ngực, cái cằm chôn ở cổ của cô.
“Đừng đi có được không......”
Vừa dứt lời, Cố Diên Chu lại ngủ, chỉ là lực tay ôm Ký Nhu không giảm.
Vùng vẫy mấy lần cũng không cách nào tránh thoát.
Ký Nhu: lại muốn cho hắn một bạt tai .
Quả nhiên, nam nhân say rượu làm trò hề.
Cuối cùng, bảo mẫu cứu Ký Nhu ra từ trong ngực Cố Diên Chu, cho hắn uống canh giải rượu, đổi quần áo.
Ngày thứ hai, ánh nắng sáng sớm xuyên thấu qua khe hở màn cửa chiếu vào, đánh vào khuôn mặt Cố Diên Chu ngủ say .
Có lẽ là tia sáng quá chướng mắt, Cố Diên Chu cũng không lâu lắm liền tỉnh, mở ra hai mắt nhập nhèm, đỡ lấy cái đầu đau nhức cùng với lý ức như thủy triều ùa về.
Động tác nhào nặn huyệt thái dương Cố Diên Chu khẽ giật mình, ánh mắt lóe lên một tia giãy giụa.
Hôm qua hắn...... Xem Ký Nhu thành Tiểu Du? Còn vừa kéo vừa ôm, nói hết mấy lời ngu xuẩn với cô?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Cố Diên Chu có chút khó coi, không để ý đến trong đáy lòng có một sự biến đổi như có như không.
Dù cho tối hôm qua đã đổi quần áo, vẫn như cũ có thể ngửi được trên người vị cồn nhàn nhạt.
Cố Diên Chu nhíu mày, quả quyết lựa chọn đi tắm.
Nhìn chính mình trong gương, đôi mắt giăng kín tia đỏ, cái cằm râu mọc lởm chởm, đầu tóc rối bời, Cố Diên Chu sửng sốt.
Trước kia hắn say rượu tỉnh lại cũng là bộ dạng này sao?
Má phải tựa như còn có một chút sưng đỏ, mang theo một vết đỏ nhàn nhạt ?
“Kỳ quái......”
Hắn bị ngã sao?
“Cộc cộc cộc”
Mới từ trong phòng tắm đi ra, Cố Diên Chu nghe có người gõ cửa.
Hắn tưởng rằng Ký Nhu, liền tùy ý khoác lấy áo choàng tắm, không để ý nước trên mái tóc vẫn đang nhỏ giọt xuống, đi mở cửa, chỉ là——
“Cô——”
Vừa mở cửa, không phải Ký Nhu, mà là bảo mẫu, Cố Diên Chu nhất thời nghẹn lời.
“Sao lại là dì? Cô ấy đâu?”
Bảo mẫu không biết suy nghĩ trong lòng của hắn, vẫn tiếp tục mỉm cười nói:“Tiên sinh nói đến Tiểu Nhu sao, cô ấy ở trong phòng vẽ tranh.”
“Phòng vẽ tranh?”