Mỹ Nhân Pháo Hôi Sau Khi Thức Tỉnh Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 3: Pháo hôi thế thân 3

“Động tâm với cô ta chứ?”

“Cậu đang nói hươu nói vượn cái gì?!”

Nghe vậy Cố Diên Chu thề thốt phủ nhận, mi tâm nhíu chặt, giọng nói mang theo hàn ý.

Kỳ Hoài Lễ thu liễm lại dáng vẻ cười cợt, ánh mắt nghiền ngẫm cũng biến mất, nghiêm mặt nói:“Cậu cũng đừng quên, cô ta chỉ là vật thay thế Hướng Du thôi.”

Chuyện Ký Nhu là thế thân của Lâm Hướng Du, trong vòng tròn xã giao của bọn họ cũng không phải bí mật gì, dù sao thời điểm vừa ở bên cô, Cố Diên Chu cũng đã thừa nhận.

“Nếu Hướng Du biết mấy năm nay cậu tìm người thay thế cô ấy, lại còn động tâm, hai người thật sự sẽ không có khả năng ở bên nhau.”

“Nếu cậu không biết nói chuyện thì im miệng lại!” đối mặt với lời khuyên nhủ của hắn, sắc mặt Cố Diên Chu không kiên nhẫn.

“Cô ấy không phải Tiểu Du, tôi vẫn luôn rất rõ ràng, càng không có chuyện động tâm với cô ấy!”

Hắn một mực yêu Tiểu Du, Ký Nhu không xứng được đánh đồng với cô ấy.

Những lời này là nói với Kỳ Hoài Lễ, cũng là tự nhủ.

Hắn chỉ muốn biết, lần này Ký Nhu lại sẽ nói ra lời gì làm cho hắn chịu thua thôi, dù sao thì cô vốn là như vậy.

Hắn đem sự khác thường của mình hôm nay đổ cho việc này.

“Cậu tốt nhất là như vậy.”

Kỳ Hoài Lễ ý vị không rõ.

Lúc này, trên bàn đánh bài có người thốt lên.

“Sao vậy?!”

“Xảy ra chuyện gì?!”

Đối với câu hỏi của những người khác, người đàn ông vừa hô lên không để ý đến, mà là có chút thấp thỏm nhìn về phía Cố Diên Chu:

“Chu, ...Chu Ca, anh biết tháng sau chị Hướng Du sẽ về nước chưa?”

Vừa dứt lời, xung quanh chìm vào yên tĩnh.

Đối với tâm tình Cố Diên Chu, Ký Nhu hoàn toàn không biết.

Dù có biết, cũng sẽ không để ý tới.

Dù sao lấy tính cách của nhân vật thế thân này, cô vẫn luôn ngoan ngoãn phục tùng hắn, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, dù sét đánh vẫn sớm muộn ân cần hỏi han, quan tâm chăm sóc hắn, kết quả chính là rơi vào kết cục vật hy sinh.

Vốn cô chỉ muốn đợi sau khi tốt nghiệp, hai người có thể hảo tụ hảo tán (đại khái yêu được, buông được), nhưng bây giờ Kỵ Nhu thay đổi suy nghĩ.

Cô lần theo ký ức, từ trong giá sách tìm ra một cái hộp gỗ nhìn có chút lâu năm, mở ra, sau đó lấy ra một quyển nhật ký ố vàng, tập thơ tiếng Anh cũ nát cùng một tấm hình.

Bởi vì để đã khá lâu, lại thêm không bảo quản tốt, tấm hình có chút mơ hồ, bất quá vẫn có thể thấy rõ người bên trong.

Ký Nhu cầm lấy tấm hình trong đó, hơi thất thần.

Đây là một tấm ảnh chụp chung của cô và một nam sinh.

Trong tấm ảnh, cô có chút mũm mĩm, ngũ quan ngây ngô, nhưng đôi mắt hạnh đen nhánh sáng tỏ, khóe miệng mỉm cười, nam sinh bên cạnh nhìn khoảng 17~18 tuổi, đầu đinh, khuôn mặt thanh tú tuấn lãng, dưới mí mắt mắt có một nốt ruồi nho nhỏ, mặt hướng về phía máy ảnh cười rạng rỡ.

Điều trọng yếu nhất chính là—

Phàm là người từng gặp qua Cố Diên Chu đều sẽ ngạc nhiên phát hiện: nam sinh trên tấm ảnh cùng với Cố Diên Chu có năm sáu phần giống nhau! Nhất là lúc cười lên!!

Ký Nhu vuốt ve khuôn mặt tươi cười trong tấm ảnh, ký ức đã từ lâu bỗng ùa về như hồ thủy điện trút nước.

Nam sinh này tên Trình Diễn, là bạn tốt của cô, bọn họ làm hàng xóm từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, trong mắt cô, Trình Diễn giống như anh trai vậy.

Khi còn bé Ký Nhu nhát gan tính cách hướng nội, bị đứa trẻ to béo bắt nạt cũng không dám nói cho người lớn, sẽ chỉ lén khóc một mình, sau khi Trình Diễn phát hiện liền đánh cho mấy tên to béo bắt nạt cô một trận, đồng thời từ đó về sau, một mực bảo vệ cô.

Chỉ là về sau......

Ký Nhu ánh mắt ảm đạm, cậu ấy qua đời bởi một sự cố.

Sau đó cô ốm nặng một trận, sau khi khỏi liền đem đồ vật liên quan đến cậu ấy khóa lại.

Không nghĩ tới hôm nay sẽ mở ra.