Thiên thượng nhân gian.
Hội sở cao cấp lớn nhất thành phố A, sân bãi giải trí của kẻ có tiền.
Nơi này xa hoa trụy lạc, ngợp trong vàng son, lại không giống với quán rượu bình thường, ở đây trang hoàng tinh tế lại xa hoa, có phòng bao độc lập cách âm, mặc dù là buổi tối, cũng không có ánh đèn rối loạn hay tạp âm.
Phòng bao danh tiếng trên tầng cao nhất.
“Chu ca, ngồi đó uống rượu có ý nghĩa gì, mau tới đây——” người đàn ông ngồi tại bàn đánh bài một tay lật bài, một bên hướng tới người đang ngồi trên ghế salon mà gọi.
Chỉ là lời còn chưa nói hết, liền bị người bên cạnh hung hăng đập một cái, phát ra tiếng kêu:“A— cậu đánh tôi làm gì?”
Người bên cạnh chỉ hận rèn sắt không thành thép, trừng mắt nhìn hắn một chút, hạ giọng nói:“Mắt mù à, không nhìn thấy Chu ca tâm tình không tốt?”
Nghe thấy vậy, người vừa lật bài cẩn thận từng li từng tí nhìn Cố Diên Chu, lại nhìn người bên cạnh, ngượng ngùng cười.
Người kia thấy thế, chửi nhỏ một câu“Ngu ngốc”.
Mọi người đều biết, thời điểm Chu ca tâm tình không tốt đừng trêu chọc, nếu không chính là đυ.ng họng súng, chết chưa hết tội.
Đối với lời nói của bọn họ, người đàn ông mắt điếc tai ngơ, chân dài giao nhau tựa ở trên ghế sa lon, khuôn mặt vẫn lạnh lùng, tay phải cầm chén rượu, nhìn kỹ hai đầu lông mày mang theo vài phần bực bội, người sáng suốt đều nhìn ra được hắn giờ phút này tâm tình không tốt.
Ánh đèn mờ nhạt liu diu trên đỉnh đầu chiếu xuống tóc, càng thấy một mảnh âm u, đến mức dù nửa người lờ mờ bên trong bóng tối, lại không ai có thể coi nhẹ sự tồn tại của hắn.
Cố Diên Chu đã quên là lần thứ mấy nhìn điện thoại di động.
Nhìn giao diện nói chuyện bên trong Wechat thông báo, duy chỉ có không có cô, tin nhắn cuối cùng cũng đã ba ngày trước, tâm tình lại một lần nữa bực bội.
Nữ nhân kia có chuyện gì xảy ra?
Bình thường không phải mỗi ngày đều nhắn cho hắn mấy thứ không có ý nghĩa sao?
Mặc dù hắn bình thường đều không nhìn, không trả lời, nhưng bây giờ đã qua ba ngày cũng không có thêm một tin nhắn mới, Cố Diên Chu vậy mà cảm thấy có chút không quen.
Chẳng lẽ ngày đó hắn quá đáng?
Cố Diên Chu lâm vào hoài nghi.
Đã sớm đem một loạt hành vi của hắn thu vào đáy mắt, Kỳ Hoài Lễ vang lên âm thanh:“ Cố đại thiếu gia của chúng ta vậy mà lại chờ tin nhắn của người khác?”
Nói rồi làm bộ muốn giật lấy điện thoại di động, một giây sau liền vồ hụt.
Kỳ Hoài Lễ cũng không thèm để ý, thuận thế ngồi bên cạnh hắn, cặp mắt đào hoa nhếch lên, ý đồ nhìn lén màn hình.
Đáng tiếc lòng bàn tay Cố Diên Chu xoay chuyển, hướng màn hình điện thoại di động xuống, đặt sang một bên, liếc xéo lấy hắn, trong mắt ý tứ rất rõ ràng.
Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!
Đã quen với bộ dáng này của hắn, Kỳ Hoài Lễ cũng không thèm để ý, phối hợp nói:“Không nói lời nào tức là ngầm thừa nhận sao?”
“Để tôi đoán xem đang đợi tin nhắn của ai đây?”
Nói xong hắn hơi chút suy nghĩ, trong miệng nói ra từng cái tên, nhưng cũng không thấy Cố Diên Chu có phản ứng gì.
Cuối cùng trong đầu Kỳ Hoài Lễ xẹt qua một cái tên người, thốt ra:“Không phải là đang chờ cái người bạn gái Ký Nhu của cậu chứ?”
Nghe vậy tay Cố Diên Chu đang nâng chén bỗng dừng lại, rất nhanh lại như không có chuyện gì, ngửa đầu uống một ngụm rượu.
Chất lỏng màu đỏ tươi mang theo nồng độ cồn, dễ dàng khiến cho người ta nhiễm men say.
Cố Diên Chu cũng không biết vì cái gì, vì cái gì mình sẽ chờ tin nhắn của Ký Nhu.
Hồi tưởng lại nước mắt của cô hôm đó, cho tới bây giờ người luôn lấy bản thân làm trung tâm như Cố Diên Chu lại sinh ra cảm giác hối hận.
Nhìn từ bề ngoài, bộ dáng công tử phóng đãng, kì thực cũng không phải loại người lương thiện gì, Kỳ Hoài Lễ đương nhiên không bỏ qua sự khác thường của hắn, kinh ngạc nói:“Thật sao, không thể nào? Thật sự bị tôi đoán trúng?”
“Sống lâu như vậy, lần đầu thấy cậu vì cô ta mà bị ảnh hưởng tâm tình.”
“Hai người lại cãi nhau?” hắn suy đoán nói.
“Ấy không đúng, cô ta yêu cậu yêu muốn chết, làm sao lại cãi nhau với cậu?”
Tất cả mọi người đều biết Ký Nhu yêu Cố Diên Chu, bằng không thì cũng không dù biết chính mình là thế thân, còn cam tâm tình nguyện ở bên cạnh hắn.
Nghĩ đến cái gì đó, Kỳ Hoài Lễ đột nhiên đổi giọng, mang theo hoài nghi mà nói:“Cậu sẽ không......”