Mạt Thế Trọng Sinh Chi Kỳ Thương

Chương 5: Kết hôn

Kỳ Thương lẳng lặng mà nhìn những tòa kiến trúc ngoài cửa sổ đang chạy lui về phía sau, trong lòng rối như tơ vò. Vậy mà bị, bị hôn, hơn nữa còn là ở trạng thái thanh tỉnh, ngày hôm qua còn có thể nói mình say rượu hoàn toàn không biết gì cả, nhưng hiện tại thì sao. Kỳ Thương cảm thấy bản thân đang rơi vào đầm lầy, càng giãy giụa càng lún sâu.

Thẳng đến khi xe dừng lại, Kỳ Thương còn đang trong trạng thái đi vào cõi thần tiên.

Hàn Trạch xuống xe mở cửa xe ghế phụ, kéo Kỳ đại thiếu gia còn đang ngơ ngác xuống xe, đi đến tòa kiến trúc hai tầng cao to rộng lớn cách đó không xa.

Kỳ Thương lơ đãng liếc mắt về phía cửa lớn một cái, lại liếc mắt một cái, Cục Dân Chính, không sai, đây là Cục Dân Chính, hai tên đàn ông đến Cục Dân Chính tới làm gì.

Kỳ Thương nháy mắt phản ứng lại, lại nhìn bóng dáng cao lớn đi phía trước, còn có đôi tay to lớn mạnh mẽ đang lôi kéo mình, thông qua chỗ tiếp xúc giữa hai người truyền đến nhiệt độ cơ thể nhàn nhạt không thuộc về mình.

Trái tim Kỳ Thương đột nhiên nhảy lên thình thịch, càng nhảy càng nhanh, phảng phất như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. Kỳ Thương từ đêm qua vẫn luôn bất an đột nhiên bình tĩnh lại.

Nếu kiếp trước cậu gặp được người đàn ông này sớm hơn một chút, có lẽ con đường tình cảm sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Nhưng trên đời này có rất nhiều khả năng, chỉ là không có nếu.

Kiếp này, có lẽ cũng không trễ.

Kỳ Thương bỗng nhiên rất muốn nhìn xem mình và người đàn ông này sẽ đi đến đâu, bọn họ có thể kiên trì tới khi nào, còn hơn ba tháng nữa chính là mạt thế, sao cậu không thử xem xem, nếu thành công, vậy trong mạt thế cậu sẽ có một bạn lữ có thể giao phó phía sinh tử sau lưng. Cho dù thất bại, tệ nhất bất quá cũng chỉ là một mình cậu lưu lạc mạt thế. Huống hồ, có người vợ khí phách như vậy, nghĩ như thế nào cũng thấy có lời!

Hàn Trạch còn tưởng Kỳ Thương sẽ phản kháng một chút, không nghĩ tới thẳng đến khi đi đến chỗ đăng ký, Kỳ Thương vẫn thành thành thật thật mà đi theo sau hắn, nhanh như vậy đã có tự giác của người làm vợ, thật tốt! Nếu Kỳ Thương biết suy nghĩ lúc này của Hàn, nhất định sẽ nhảy dựng lên đá Hàn Trạch một cái.

Dù suy nghĩ của hai người không cùng tần số, nhưng kết quả đều là trăm sông đổ về một biển. Nên nói quả nhiên không hổ là hai người muốn trở thành vợ chồng.

“Xin chào, tôi là Uông Phương, người phụ trách đăng ký kết hôn đồng giới, mời đi theo tôi.” Từ chỗ đăng ký có một nữ viên chức thanh tú đi ra, vừa nói vừa dẫn hai người đi về một hướng.

Trong đại sảnh có một cái bàn làm việc, phía sau bàn làm việc có một người đàn ông trung niên đeo kính đang ngồi, tay trái cầm tờ giấy, tay phải thường thường đẩy gọng kính, đôi mắt hơi nhướng lên nhìn tờ giấy. Nhìn thấy hai người đàn ông điển trai xa lạ tiến vào cũng chỉ bảo bọn họ ngồi xuống chờ.

Uông Phương lễ phép lui ra ngoài. Trong lúc Kỳ Thương và Hàn Trạch chờ đợi, Uông Phương bưng hai ly cà phê tiến vào. Cô đặt cà phê trước mặt hai người, thời điểm đi ra ngoài còn cẩn thận đóng cửa.

Đợi cửa đóng lại, người đàn ông trung niên kia mới mở miệng nói chuyện, “Hai người xem các hạng mục cầu chú ý trong Luật hôn nhân đồng giới trước đi, nếu không có vấn đề gì, chúng ta lại xử lý các thủ tục tiếp theo.” Nói rồi ông lấy hai quyển sách mỏng có bìa màu xanh dương từ giá sách bên cạnh đưa cho hai người.

Kỳ Thương nhận lấy, bìa sách không có chữ, mở ra trang thứ nhất, chỉ thấy giữa trang giấy có viết bốn chữ to: Hôn nhân đồng giới. Kỳ Thương lật đến mục lục, chỉ thấy trên đó giới thiệu lịch sử ban hành Luật hôn nhân đồng giới, nghĩa vụ hai bên phải thực hiện, cuối cùng là những việc cần chú ý trong Luật hôn nhân đồng giới.

Kỳ Thương tùy ý lật một trang, phát hiện hóa ra Luật hôn nhân đồng giới Z quốc chính thức tuyên bố hợp pháp vào ngày 18 tháng 7 năm 2025. Ngày 1 tháng 8 năm 2025, Z quốc tiếp nhận cặp đôi đồng giới đầu tiên đến đăng ký, từ đó về sau, cũng có không ít người đồng giới lục tục tới tiến hành đăng ký. Nhưng mà, so sánh với lượt đăng ký hôn nhân khác giới, hôn nhân đồng giới chỉ là số ít.

Đời trước câu chưa từng có suy nghĩ kết hôn với Cổ Phong, có lẽ trong tiềm thức cậu cũng cho rằng đây là chuyện không có khả năng, huống hồ cha mẹ Cổ Phong vẫn còn khoẻ mạnh, cha mẹ gã không có khả năng cho phép chuyện như vậy xảy ra, đời trước, thẳng đến khi hai người bọn họ tách ra, cha mẹ Cổ Phong cũng không biết chuyện hai người bọn họ đã từng kết giao, xem ra, trong cảm nhận của Cổ Phong, địa vị của cậu thật đúng là thấp đến đáng thương.

Kỳ Thương lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua người đàn ông đang nghiêm túc đọc những việc cần chú ý bên cạnh mình, trong lòng chua xót khó nhịn, người này, bọn họ quen biết còn chưa đến hai ngày, đã có thể vì cậu làm đến như vậy, cậu còn do dự cái gì?

Kỳ Thương quay đầu nghiêm túc đọc, một tia do dự cuối cùng trong lòng cũng biến mất.

Sao Hàn Trạch có thể không cảm nhận được người bên cạnh đang do dự, chỉ là, người này từ sau buổi tối hôm qua, đã là người của hắn, sao hắn có thể buông tha cho cậu. Từ tư liệu sáng nay thuộc hạ đưa tới có thể thấy được, cậu với tên đàn ông kia vẫn còn trong sạch, bọn họ cũng đã chia tay, bằng không, nói không chừng hắn sẽ áp dụng phương pháp gì đó khiến hai người tự động chia tay. Hiện tại không cần hắn phí sức, đương nhiên phải giữ chặt người bên cạnh mình.

Ừm, quy định này rất tốt, đôi chồng chồng đã xác định kết hôn, trong vòng mười năm không thể ly hôn. Thời gian mười năm đã đủ để hắn buộc chặt vợ mình bên cạnh. Còn về kẻ từng lừa gạt vợ mình, Hàn Trạch hắn cũng sẽ không dễ dàng buông tha.

“Tôi không có ý kiến.” Hai người trăm miệng một lời nói. Kỳ Thương nhìn thoáng qua Hàn Trạch, sau đó chuyển hướng về phía người đàn ông trung niên bỗng nhiên trở nên nghiêm túc đứng đắn.

“Giấy tờ mang đủ chứ?” Người đàn ông trung niên tên Chu Châu lấy ra một xấp giấy từ trong ngăn kéo, rút ra bốn tờ ở giữa, đưa một người hai tờ.

Kỳ Thương nhìn Chu Châu nghi hoặc vô cùng, giấy tờ? Cần mang theo giấy tờ gì sao? Sau đó Kỳ Thương thấy Hàn Trạch lấy ra vài thứ từ trong túi bên cạnh giao cho Chu Châu. Kỳ Thương mắt sắc nhìn thấy giấy chứng minh thân phận của mình, Kỳ Thương đem ánh mắt nghi hoặc hướng về phía Hàn Trạch, Hàn Trạch lập tức cho Kỳ Thương một ánh mắt trấn an.

Kỳ Thương buồn bực, cậu muốn hỏi mấy thứ này sao lại nằm trong tay Hàn Trạch, cậu nhớ rõ ràng những thứ này hẳn nên bị cậu khóa trong két sắt ở biệt thự.

Trong một căn phòng ngủ trong chung cư đơn sơ lâu năm nào đó, bộ đội đặc chủng Tôn Băng tối qua một đêm không ngủ, vội vàng thay lão đại đột nhập vào biệt thự mở két sắt trộm đồ đang khò khè ngủ ngon lành, bỗng nhiên, trong lúc ngủ mơ Tôn Băng ngáp một cái, Tôn Băng chép chép miệng, lật người qua một bên tiếp tục ngủ.

Khi Kỳ Thương ký tên vào dòng cuối cùng của tờ giấy, Hàn Trạch cũng đã ký xong, thuận tay cầm lấy tờ giấy của Kỳ Thương đưa cho Chu Châu. Chu Châu kéo dây nhỏ rũ xuống bên cạnh một cái, chỉ chốc lát sau, Uông Phương đã dẫn đường hai người Kỳ Thương tiến vào, thuần thục dẫn hai người đến căn phòng bên cạnh.

Trong phòng là một vài thiết bị chụp ảnh đơn giản, có một thanh niên đang đùa nghịch camera. Thanh niên kia vừa thấy hai người tiến vào, đôi mắt tức thì sáng ngời, vội vàng hướng dẫn hai người ngồi trước tấm phông nền màu đỏ, còn cố ý bày tư thế cho hai người. Camera rắc rắc lóe sáng, ngay khi Kỳ Thương không nhịn được nữa muốn kêu dừng, thanh niên kia đã buông camera trong tay xuống, sau đó nhanh chóng xoay người để camera bên cạnh máy tính, ngón tay lưu loát gõ phím.

Uông Phương lại xuất hiện làm hết phận sự dẫn hai người ra ngoài. Đợi hai người ấn dấu tay xong, hai quyển sổ màu đỏ mới mẻ đã ra lò, Kỳ Thương cầm giấy kết hôn nặng trĩu trong tay, buồn bực vẫn luôn chồng chất trong lòng phảng phất bị đập tan. Ngay cả cấp bậc dị năng cũng hơi buông lỏng, không bao lâu nữa, cậu đã có thể thăng lên trung giai cấp một. Đến lúc đó sẽ có năng lực tự bảo vệ mình, đúng rồi, còn có thể thuận tiện bảo vệ người vợ mới ra lò của mình nữa, ngẫm lại đã thấy thõa mãn.

Khi hai người từ Cục Dân Chính đi ra, đã sắp đến giờ cơm trưa. Hàn Trạch trực tiếp lái xe đến nhà hàng.

Vị trí nhà hàng có hơi vắng vẻ, trong đại sảnh chỉ có vài người đang ăn cơm, thoạt nhìn có hơi quạnh quẽ. Hàn Trạch tìm một vị trí gần cửa sổ ở đại sảnh, tiện tay nhận thực đơn từ nhân viên phục vụ đưa cho Kỳ Thương, rất rõ ràng là để Kỳ Thương chọn món.

Kỳ Thương nhận thực đơn lật hai cái xem, tùy tiện chọn vài món ăn nhìn có vẻ ngon mắt, nhân viên phục vụ nhanh chóng ghi nhận. Sau khi chọn đồ ăn xong, Kỳ Thương đưa thực đơn lại cho Hàn Trạch, Hàn Trạch nhận lấy, lại chọn thêm vài món rồi gật gật đầu với nhân viên phục vụ, “Như vậy đi, cảm ơn.”

“Vâng, hai vị xin chờ một lát, đồ ăn lập tức mang lên.” Nhân viên phục vụ rót trà cho hai người rồi nhanh chóng lui ra.

“Tiểu Kỳ, lát nữa anh và em đi chuyển nhà đi.” Hàn Trạch nói, bàn tay cầm lấy tay Kỳ Thương, tay Kỳ Thương luôn rất ấm áp, nắm rất thoải mái, tối hôm qua Hàn Trạch đã phát hiện.

“Chuyển …… Chuyển nhà?” Chuyển nhà cái gì, cậu đang ở ngon lành, huống hồ không lâu sau mạt thế sẽ bạo phát, tiểu khu kia của cậu cũng tương đối an toàn, cách trung tâm thành phố một khoảng, đến lúc đó rời đi cũng tiện hơn.

Kỳ Thương chỉ lo nghe Hàn Trạch nói, nhất thời không chú ý bị Hàn Trạch nắm tay, đợi Kỳ Thương phản ứng lại, “vèo” một tiếng liền rút tay về, sau khi rút tay về mới phát hiện phản ứng của mình có hơi lớn, lại do do dự dự đặt lại chỗ cũ. Hàn Trạch nhanh chóng nắm lấy, lại tăng thêm lực tay nắm chặt, bảo đảm sẽ không bị tránh thoát dễ dàng.

Kỳ Thương cũng không tiện tránh nữa, đành phải mặc cho vợ nắm tay, vợ quá bá đạo cũng không phải chuyện tốt nha, Kỳ Thương bỗng nhiên nghĩ đến. Không đúng, vừa rồi nói đến đâu rồi, Kỳ Thương bỗng nhiên phát hiện mình lại nghĩ lung tung. “Hay là anh dọn đến chỗ em đi, dù sao cũng như nhau mà,” Kỳ Thương càng nghĩ càng thấy có lý, như vậy Hàn Trạch cũng có thể cách tiểu khu phồn hoa kia xa một chút.

Theo cậu biết, tiểu khu Hàn Trạch ở tương đối phồn hoa, tuy rằng có bảo an, nhưng bên trong có không ít người ở; còn ở gần trung tâm thành phố, đến lúc đó mạt thế bùng nổ chẳng khác nào bị tang thi vây ở giữa, muốn phá vòng vây ra ngoài rất khó.

Tuy cậu không biết kiếp trước Hàn Trạch chạy thoát thế nào, nhưng nếu Hàn Trạch đã là người của mình, vậy cậu không thể trơ mắt nhìn hắn lâm vào khốn cảnh.

Vốn dĩ Hàn Trạch cho rằng chuyện hai người sống chung còn phải dây dưa vài ngày, không nghĩ tới nhanh như vậy đã giải quyết xong, đã vượt xa mong đợi của Hàn Trạch, còn có thể đến nhà Kỳ Thương ở, Hàn Trạch cầu còn không được.

“Được, ăn cơm xong liền dọn.” Hàn Trạch cầm lòng không đậu lại vuốt ve bàn tay bạch ngọc của Kỳ Thương. Kỳ Thương thuận thế rút tay ra, Hàn Trạch thấy đồ ăn được dọn lên, cũng không duỗi tay nắm tay Kỳ Thương nữa, mà là ân cần gắp thức ăn cho Kỳ Thương. Chăm sóc vợ là môn học mà người chồng bắt buộc phải học, xem ra hắn còn phải học nhiều thêm.

Kỳ Thương đã trải qua mạt thế, ăn cơm cũng không hề kén chọn, Hàn Trạch gắp cái gì, Kỳ Thương liền ăn cái đó, lại còn ăn đến sạch sẽ.

Hàn Trạch tỏ vẻ, vợ quá dễ nuôi, làm chồng tuy rằng rất vui mừng, nhưng cũng rất đau lòng.

Hàn Trạch nhìn thân thể gầy yếu của vợ mình, nhớ lại vòng eo gầy yếu tối hôm qua, lại nhìn vợ đang ăn uống ngon lành trước mặt, Hàn Trạch cảm thấy bản thân cần phải kiếm thật nhiều tiền nuôi vợ, không chỉ phải nuôi sống, còn phải nuôi tốt, như vậy ôm mới thoải mái.