Sau khi trò chuyện với các nhà sáng lập chính của , Thời Vị vui vẻ về nhà.
Không có quá nhiều phân cảnh được thêm vào, Thời Vị cũng hiểu rõ Lương Phương không phải là nhân vật chính của bộ phim. Nhưng may mắn là, đạo diễn Trương sẵn sàng lắng nghe ý kiến
của cậu và đánh giá cao cậu.
Và quan trọng nhất chính là, được nhìn thấy Hứa Hi Thụy tức giận đến sắp chết!
Vai nam thứ 3 của anh đáng tự hào lắm sao? Ông đây có thể cho anh một đòn rớt đài bất cứ lúc nào.
Không ép anh ta vào đường cùng, dễ gì mà anh ta ra tay.
“Về rồi à?”
Hả?
Nụ cười vui vẻ của Thời Vị cứng đờ lại.
Quý Hàn Xuyên mặc áo ngắn tay màu xám nhạt phối với quần tây đen đang ngồi trên ghế sofa đọc sách, bắt chéo đôi chân dài, nghe được tiếng bước chân, anh miễn cưỡng ngẩng đầu, tóc mái xõa xuống trán, khiến đôi lông mày khẽ nhíu lại càng thêm nổi bật.
Tim Thời Vi đập thình thịch một cách khó hiểu.
Tên chó này vừa gặp đã tấn công cậu bằng sắc đẹp, thật quỷ quyệt!
[Kí chủ, hãy cẩn thận để không làm phá vỡ hình tượng của nguyên chủ.]
"Tôi biết rồi mà!"
"Ông! Xã!" Thời Vị bật ra một nụ cười, nhảy ba bước và lao vào người Quý Hàn Xuyên như một viên đạn đại bác, muốn dùng trọng lượng của mình và mùi cơ thể đầy mồ hôi để khiến tên đàn ông có thói ở sạch trước mặt ghê tởm.
"Cuối cùng thì anh cũng về đến nhà rồi!”
May mắn thay, Quý Hàn Xuyên đã đề phòng trước, đưa tay đỡ lấy eo Thời Vị, ngăn cản động tác của cậu, tránh khỏi bi kịch.
Quý Hàn Xuyên chán ghét đẩy người Thời Vị ra: "Cậu ngồi xuống đi.”
“Được được!" Thời Vị xoay người ngồi thẳng trên đùi anh."
Em chỉ có thể ngồi trên đùi chồng em thôi.”
Thời Vị nháy mắt với Qúy Hàn Xuyên.
——"Ông đây ngồi trên đùi anh là phúc phận của anh đấy. Để thứ đồ kia an phận chút!"
Sắc mặt Quý Hán Xuyên tối sầm lại.
Tên ngu xuẩn này, cậu ta không thể nghĩ được điều gì tích cực trong đầu à?
Tâm trạng Thời Vị trong nháy mắt trở nên tốt đẹp, không sợ chết vươn một ngón trỏ tinh tế vạch tới vạch lui trên ngực anh: "Ông xã, trái tim em để ở chỗ anh vẫn ổn chứ?"
Qúy Hàn Xuyên rùng mình, nắm lấy bàn tay đang di chuyển của Thời Vi.
Lạnh lùng nhìn cậu: “Theo tôi biết thì không có trái tim thì không ai có thể sống sót.”
Thời Vị: …
Thời Vị cười đến đau bụng: "Đáng ghét, ông xã thật sự thích đùa. Nhưng trái tim nhỏ bé của em đã trao cho chồng nên anh phải luôn bảo vệ nó đó nha.”
Qúy Hàn Xuyên: "Khỏi, tôi không muốn mang theo vật phẩm nguy hiểm như vậy bên người."
Thời Vị tức giận!
Anh mẹ nó mới là thứ nguy hiểm!
Tôi thấy anh thật đen tối, hố đen cũng phải gọi anh bằng “anh lớn”.
Quý Hàn Xuyên nắm cánh tay kéo cậu lên, Thời Vị đột nhiên đau đến kêu thành tiếng.
“Ông xã đừng dùng sức như vậy, cánh tay em đau. " Thời Vị ấm ức kéo tay áo, lộ vết đỏ bị Hứa Hi Thụy nắm cho Quý Hàn Xuyên xem.
Da của Thời Vị trắng nõn rạng ngời, mấy vệt đỏ có chút bắt mắt.
Qúy Hàn Xuyên nheo mắt lại: "Cuối cùng cũng có người nhịn không được mà đánh cậu rồi?"
Thời Vị nhịn không được dùng đầu đập vào vai anh, ông đây đập chết anh!
Quý Hàn Xuyên đứng dậy tìm thuốc mỡ ném cho cậu: "Cậu cầm lấy, bây giờ tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Thời Vị ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Vì bây giờ chúng ta không thể ly hôn nên tôi sẽ làm ước pháp tam chương với cậu.”
Thời Vị héo.
Quả nhiên, Quý Hàn Xuyên hiếu thảo như vậy, đường này không thông rồi.
Thân là một nhân vật phản diện, cái đức tính tốt như hiếu thảo mà anh cũng có à, anh phải phản nghịch cãi lời ông chứ?
Nhưng Thời Vị lập tức phủ nhận, không thể chọc giận ông nội, ông ấy đối xử với cậu rất tốt.
Nhìn bờ vai cậu dần rũ xuống, Quý Hàn Xuyên cười nhạo: "Thế nào? Không thể ly hôn cậu không vui?"
Thời Vị cảm nhận được nguy cơ, lập tức cười như hoa: “Em không phải không vui, chỉ là em sợ chồng em nhìn không ra trong lòng em đều chỉ có mình anh.”
Qúy Hàn Xuyên bình tĩnh nhấp một ngụm trà, nói: "Nếu trái tim của cậu bây giờ đã ở chỗ tôi, tôi nhất định sẽ định hình lại bộ nhớ của nó."
Thời Vị: ...
"Quan hệ của chúng ta tuyệt đối không thể công khai, sau này nếu lỡ chạm mặt, nên giả làm người xa lạ." Quý Hàn Xuyên nghiêm mặt nói: "Thời Vị, tôi sẽ không quản cậu ở bên ngoài làm cái gì, đồng thời, cậu cũng không cần quản tôi. Nếu như cậu phạm sai lầm, ta sẽ không bỏ qua cho cậu."
Thời Vị uất ức gật đầu.
Nội tâm: Chiêng trống vang trời, pháo tề vang!
[Ký chủ, Quý Hàn Xuyên đưa ra yêu cầu thái quá như vậy, "yêu" anh ta như “cậu” sao có thể nén giận?]
"Vậy để tôi bồng bột hơn xíu ha?"
[……]
Thời Vị tinh thần phấn chấn lấy tay ôm mặt: "Ồ, như vậy thật giống yêu đương vụиɠ ŧяộʍ quá, ông xã em thật biết chơi.”
Quý Hàn Xuyên: “...”
Đó thật không phải là ý anh.
Nhưng dường như chuyện đó cũng không cản trở được trí tưởng tượng phong phú của Thời Vị.
Giọng điệu Quý Hàn Xuyên càng thêm nghiêm túc: "Đừng quá tự cho là đúng, tôi ở ngoài hay ở nhà đều sẽ không chạm vào cậu."
Còn có chuyện tốt vậy sao?
Thời Vị tiếp tục vận dụng trí tưởng tượng: "Chẳng lẽ phải dùng điện thoại không?”
"... Cậu đừng tải mấy video bậy bạ nữa!"
Thời Vị không nhịn được cười, đến mức hai mắt đều híp lại.
Ánh mắt Quý Hàn Xuyên khẽ động, ngay cả anh cũng không biết ánh mắt mình đã dừng lại trên khuôn mặt Thời Vị từ lúc nào.
Thời Vị thẹn thùng: "Ông xã thật đáng ghét, nhìn chằm chằm em như vậy, kỳ thật em cũng biết anh đang nhìn cái gì, tất cả mọi người đều khen mắt em cười lên giống như hai..."
Quý Hàn Xuyên thu hồi ánh mắt, "Giống hai quả chuối?”
“…”
“Mắt toàn màu vàng." Quý Hàn Xuyên miễn cưỡng đứng dậy trở về phòng.
Đệch!
Cánh cửa vừa đóng lại, Thời Vị liền nhảy lên, coi không khí như Quý Hàn Xuyên mà hành hung!
Này thì độc mồm độc miệng! Này thì đắc ý này!
Cánh cửa “cạch” mở ra.
Thời Vị duy trì động tác đánh người, hóa đá.
Qúy Hàn Xuyên lười biếng dựa vào cửa: "Cậu đang tập thể dục theo đài radio à?"