Nhà Ảo Thuật Gia Của Thế Kỷ Lại Cũng Là Siêu Trộm

Chương 5: Ngài Hiểu Lầm Rồi

Một hồi vô năng cuồng nộ đi qua, Đường Tam lúc này miệng mồm đã thở hổn hển như chó, hắn cũng không còn khí lực mà hô nữa. Chợt một đợt gió mát thổi tới làm cho hắn không khỏi lạnh cả người sau đó ánh mắt hốt hoảng nhìn về phía bản thân mình.

"Y.... Y phục của ta đâu?" Chợt Đường Tam quay đầu nhìn về phía bị mình vứt đi tấm bài.

Lại nhìn y phục của mình bị vứt tán loạn, cảm nhận thấy chân mình cùng với cái mông đau đau tê tê, hắn lúc này cũng hiểu rõ cái kia Ngọc Tiểu Cương lời nhắn lại là có ý gì.

Đường Tam cả người thần sắc uể oải, khuôn mặt suy sụp không còn sức sống gì, hắn một mực lẩm bẩm.

"Ta không sạch sẽ!" Mà lời này của Đường Tam bị một tên bảo an nghe dân báo tin ở đây có một tên cuồng loạn bệnh thần kinh, hắn liền lập tức chạy tới thì nghe được Đường Tam lời nói này. Nhìn xem hiện trường, lại thêm Đường Tam câu nói khi nãy, lại đây là góc khuất hẻm, khiến cho vị này bảo an cũng không khỏi nghĩ sai lệch, lúc này trong lòng hắn đã có một cái kết quả ngờ tới, bất quá hắn vẫn là mở miệng hỏi.

"Cậu thanh niên, ở đây là đã xảy ra chuyện gì sao?"

Đường Tam như thấy được cọng cỏ cứu mạng, liền cảng thêm tủi thân, nước mắt chẳng mấy chốc liền đi ra, nghẹn ngào giọng kể lại toàn bộ câu chuyện.

Điều này khiến cho bảo an cũng cố lòng tin của mình, nam nhân này, hắn là đã bị xâm phạm. Mà người xâm phạm lại càng là một cái nam nhân, nói cách khác, nam nhân này hoa cúc đã... Không sạch sẽ.

Bảo an đại ca trong mắt loé lên một vòng thương lại cùng thông cảm. Hắn vốn định tiến lên an ủi Đường Tam nhưng bàn tay dơ ra thoáng chốc dừng lại ở không trung.

Bây giờ giới trẻ tâm lý trả thù xã hội có rất nhiều, ví dụ như người bị nhiễm HIV lại muốn người khác cũng giống mình các loại, cho nên lúc này bảo an nhìn về phía Đường Tam ánh mặt lại có chút hoảng sợ cùng trốn tránh. Giọng hắn run rẩy nói.

"Cái... Cái kia chuyện này ta cũng không giúp được ngươi a, chuyện này tốt nhất là nên tìm công an bên kia giải quyết, ta là một cái bảo an, cũng không giúp được gì. Ngươi cũng đi bệnh viện kiểm tra a, biết đâu mọi chuyện cũng không có như ngươi nghĩ như vậy, ta, ta cáo từ trước!"

Bảo an đại ca không để ý đến ánh mắt thất vọng cùng căm hận kia của Đường Tam mà là từ từ quay lưng đi ra ngoài. Có lẽ chỉ có đường cái nơi đông đúc người mới có thể khiến hắn cảm thấy an tâm một chút.

Ngay khi bảo an đại ca qua người rời đi phía hông hắn cây gậy cảnh sát thế mà rơi ra lăn về phía trước. Bảo an theo bản năng cúi người xuống đi nhặt nhưng động tác dừng ở một nửa, không biết có phải là tâm linh mách bảo hay không mà hắn một tay che lấy cái mông, bảo vệ mình hoa cúc không bị xâm nhập, một tay khác nhặt lên rơi xuống đồ vật sau đó cấp tốc chạy ra khỏi đây, ngoài miệng còn hô to.

"Cứu mạng a, cứu mạng!!!"

Đường Tam chứng kiến tất cả, khuôn mặt kéo không khỏi sụp đổ cùng vặn vẹo. Hắn lúc này cũng suy nghĩ lấy bảo an câu nói, mang theo tâm tình chờ mong hắn liền thẳng bước đi đến bệnh viện.

Lúc này Đường Tam khuôn mặt khẩn trương nhìn xem trước mặt vị này bác sĩ vừa khám cho mình hoa cúc xong, thấy người trước mặt khuôn mặt trầm ngâm, muốn nói lại thôi dáng vẻ, Đường Tam cũng là có chút sốt ruột.

"Thế nào... Bác sĩ?"

"Ngươi, không có chuyện gì?"

"Thật sao bác sĩ?"

"Thật sự, ngươi có thể yên tâm ra về rồi!"

Đợi cho đến khi Đường Tam đóng cửa rời đi, Lão bác sĩ này cũng là khuôn mặt có chỗ ngoài nghi.

"Làm sao khi ta nói ra hắn không có việc gì... Hắn khuôn mặt lại có chút thất vọng đâu?"

Lão bác sĩ cũng không nghĩ nhiều nữa liền khôi phục lại như lúc ban đầu.

"Mời bệnh nhân tiếp theo!"

Trở về nhà trọ Đường Tam gặp phải chính mình bạn cùng phòng Đới Mộc Bạch, hắn liền đem mình hôm nay toàn bộ kinh nghiệm nói cho chính mình hảo huynh đệ chí cốt xong liền thấy Đới Mộc Bạch ánh mắt nhìn chính mình không đúng lắm.

"Mộc Bạch.... Ngươi.... Ngươi muốn làm gì?"

Đới Mộc Bạch áp sát lại gần Đường Tam, tiếp đó nhân lúc Đường Tam không chú ý, hắn giữ chặt Đường Tam hai tay, ép buộc Đường Tam quay lưng về phía mình. Đường Tam lúc này đâu còn giữ nổi bình tĩnh được nữa, ánh mắt này, tư thế này, lại bên dưới vật nào đó đang ma sát với da quần của mình, Đường Tam hoảng loạn cả lên lại ẩn ẩn có chút chờ mong.

"Mộc Bạch, ngươi định làm gì, ngươi quên là ngươi đã có vị hôn thê sao? Ngươi làm như vậy không thấy có lỗi với Chu Trúc Thanh sao?"

"Mộc Bạch, sao ngươi lại im lặng? Ngươi nói gì đó đi có được hay không?"

"Aaaaaaa, đau quá, mộc bạch, không cần, không cần a."

Ở đây tác giả bỏ qua 10 ngàn chữ :))

Một tiếng sau.

Đới Mộc Bạch ôm lấy Đường Tam ở trên giường, thoải mái nói.

"Bảo bối thế nào, có thư thái hay không?"

Đường Tam im lặng nuốt lấy nước mắt khuất nhục không trả lời.

Trần Dạ không biết rằng hành động vô tình của mình lại có thể khiến cho hai con người vận mệnh biến sinh thay đổi, từ đó một cặp đam mỹ lại sinh ra, nếu Trần Dạ biết cậu cũng sẽ nói thầm trong lòng.

"Chúc hai người hạnh phúc a!"

Lúc này đang trên đường đi tìm khách sạn để nghỉ ngơi Trần Dạ liền phát hiện ở phía trước không xa có một cái tiểu nữ hài đang hoảng loạn nhìn xung quanh, khoé mắt còn mang theo điểm ươn ướt nước mắt điều này khiến cho Trần Dạ không khỏi nghĩ. Đứa bé này hẳn là chuẩn bị sắp khóc a, lại nhìn nàng liên lục đảo mắt nhìn xung quanh lại không dám bước đi dáng vẻ khiến cho trong lòng Trần Dạ liền có một cái phỏng đoán tạm thời.

"Cô bé này không phải là... Bị lạc a?"

Không chần chừ Trần Dạ liền bước đến trước mặt của cô bé sau đó quỳ một chân xuống dưới đường để cho bằng chiều cao với nàng, nở nụ cười ôn hoà hỏi.

"Tiểu muội muội, em là đi lạc sao?"

Đối diện với cái này bất ngờ xuất hiện thăm hỏi chính mình đại soái ca Diệp Tiểu Niếp có chút mộng bức, sau đó theo bản năng bật thốt lên.

"Người xấu, bất quá rất đẹp trai."

Trần Dạ đại não cũng lâm vào một hồi đứng máy, CPU cấp tốc vận chuyển sau, cậu liền nở nụ cười.

"Đẹp trai cái này, anh nhận, bất quá anh trông rất giống người xấu sao?"

Trần Dạ vừa dứt câu hỏi liền thấy Diệp Tiểu Niếp nặng nề chắc nịch gật đầu một cái.

Trần Dạ :"........"

Sau đó dường như nghĩ tới điều gì lại mở miệng bổ sung.

"Giống!!!"

Trần Dạ :"..................."

Bất đắc dĩ lắc đầu một cái Trần Dạ cũng cho là một đứa bé không hiểu chuyện liền cho rằng cậu.... Không đúng, chính mình tựa hồ... Chính là... Cũng mới vừa làm việc xấu a. Đánh ngất người ta, tiêm gây mê, phá khoá, đột nhập trái phép, sắp tới còn dự định ăn trộm.... Ân, cải chính một chút... Là dự định thu hồi bảo vật quốc gia. Cái này tựa hồ là rất giống người xấu a.

Nghĩ rõ ràng như vậy sau cậu cũng khẽ giật mình, đều nói tiểu hài tử tâm tư phán đoán tựa hồ so người lớn còn mẫn cảm quả không sai. Trần Dạ liền giống như đi đường tối sợ gặp quỷ mà hướng về Diệp Tiểu Niếp nhỏ giọng nói.

"Cái kia, anh làm sao lại giống người xấu đâu?"

"Bởi vì anh là người lạ nha, cô giáo dạy gặp người lạ bắt chuyện liền chính là người xấu rồi." Diệp Tiểu Niếp xem như chuyện đương nhiên hồi đáp, mà điều này là để Trần Dạ ở trong lòng nhẹ thở phào một hơi. Sau đó bèn chửi bậy trong lòng.

"Cái này không phải là một cái hợp cách giáo viên a, chỉ nói gặp người lạ bắt chuyện thì đối phương hiển nhiên là người xấu." Cái này phương thức gom cả cụm Trần Dạ cậu liền là dứt khoát không đồng tình, dù sao ở đâu cũng có người này người kia, bất quá lấy tiểu hài tử độ tuổi bây giờ đến xem cũng là không trách được nàng, nàng còn nhỏ như vậy nào có thể tự giác phân biệt được người tốt kẻ xấu đâu.

"Vậy được rồi, anh đi!" Còn không chờ lấy Diệp Tiểu Niếp đáp lời Trần Dạ liền giống như là sợ đối phương đuổi kịp mình đồng dạng, liền mau chóng biến mất trong tầm mắt của Diệp Tiểu Niếp.

Để lại Tiểu Niếp miệng mở ra, muốn nói lại thôi dáng vẻ, thậm chí nàng một bàn tay đã vươn đi ra như muốn kéo lại Trần Dạ liền ngừng giữa không trung. Thật vất vả mới có một người tới cùng nàng nói chuyện lại muốn giúp đỡ nàng nha, cái kia hoảng loạn cùng thấp thỏm tâm tình liền lại như thủy triều ào ào trôi trở lại Tiểu Niếp nhỏ yếu tâm linh. Đôi mắt Tiểu Niếp lại sưng đỏ, cơ hồ là theo bản năng liền muốn khóc đi ra, bất quá lúc này một gương mặt không mấy xa lạ liền xuất hiện trước mắt nàng.

"Xin chào tiểu muội muội, thật trùng hợp chúng ta lại gặp nhau rồi, em đây là đi lạc sao?"

Diệp Tiểu Niếp lúc này hai má phồng lên, lâm vào cực độ ủy khuất, ta đã đi lạc rồi nha đã thế còn bị cái này đại soái ca lấy ra đùa bỡn, ngươi cảm thấy như vậy chơi rất vui có phải hay không? Mặc kệ, ủy khuất này nàng Diệp Tiểu Niếp chính là nhịn không nổi cũng không muốn nhịn. Nghĩ rõ ràng mọi chuyện sau Diệp Tiểu Niếp chính là bắt đầu nức nở khóc.

"Oa, oa, oa, người xấu, người xấu bắt nạt Tiểu Niếp, oa oa oa."

Mà cái này một phen thao tác xong cũng làm cho Trần Dạ đầu óc choáng váng. Cái này đang thật tốt... Làm sao lại khóc lên đâu, nói thật Trần Dạ cậu bây giờ có chút hoảng, Cậu có thể tuyên bố bản thân mình không sợ cái gì nhưng loại trừ con gái khóc ra một bên, đằng này đối phương không chỉ là con gái mà còn chồng kèm một tầng buff tiểu hài tử a. Mặc dù không biết là bản thân đã làm gì sai nhưng mà theo nguyên tắc mà cậu đã đốn ngộ ra được thì, một không nên nói lý với nữ nhân, hai, càng không nên nói lý với tiểu hài tử.

"Ài, đừng khóc, anh sai rồi có được hay không, tới, anh làm ảo thuật cho em xem nhé? Nhưng phải hứa là không được khóc nữa."

Nhìn thấy đối phương muốn khóc lại cố kìm lại dáng vẻ hóng hớt liền khiến cho Trần Dạ không khỏi có chút buồn cười. Sau đó hai tay nhanh chóng biến ảo, thông qua cơ bản thủ thuật của ảo thuật gia cậu liền lần lượt biến ra một cây kẹo mυ'ŧ cùng một quả bong bóng bay.

"A, anh trai thật là lợi hại, còn có thể hô biến ra nhiều thứ khác sao? Em muốn nhìn." Diệp Tiểu Niếp âm thanh trong trẻo vang lên, mặc dù ảo thuật nàng ở trên TV xem đã thấy nhiều, cơ mà tận mắt thấy thì có đây đúng là lần đầu, Diệp Tiểu Niếp cảm thấy kì quái, rõ ràng là hai bàn tay trống không, thoắt cái đã hô biến ra đủ loại đồ vật.

Đáp lại Diệp Tiểu Niếp là cái gật đầu của Trần Dạ, tiếp đó cậu lại cố gắng hỏi lại Diệp Tiểu Niếp, mẹ nó, đây là lần thứ ba rồi đó a, tiểu hài tử quả nhiên là đồ phiền phức.

"Tiểu Niếp, em là đi... Lạc... Sao?"

May mắn thay lần này là Diệp Tiểu Niếp đã gật đầu, xem như xác nhận được phỏng đoán ban đầu của Trần Dạ là đúng.

"A, không đúng, anh làm thế nào lại biết Tiểu Niếp tên đâu? Quả nhiên anh trai chính là người xấu. Nói đi anh có âm mưu gì?"