Xuyên Thành Tình Địch Long Ngạo Thiên

Chương 33: Thí luyện bắt đầu

Giao quân năm trăm này, không biết hắn ta tự xưng hay là lời ca ngợi từ các yêu quái khác, được gọi là "Chân quân", danh xưng Chân Quân trong đạo tông, chỉ những nhân vật cực kỳ mạnh mẽ mới có thể xưng là chân quân.

Tông chủ của Trọng Huyền Tông còn được còn được biết đến là Mai Tuyết Chân quân, hai chữ "Chân quân" nặng ký vô cùng, vị Hắc Giao Chân quân này tuyệt đối không phải là yêu quái bình thường, phải là yêu quái cấp đại yêu.

Tiên sư tiếp tục nói: "Hắc giao là yêu quái mạnh nhất trong Thương Minh giới, ai có thể gϊếŧ được Hắc Giao, lấy được yêu đan của hắn ta, người đó sẽ giành được vị trí đầu tiên, trở thành người chiến thắng cuối cùng trong lần thí luyện này."

Các đệ tử của Tử Đài Phong vốn đã yếu về mặt tinh thần, vừa nghe đến Hắc Giao Chân quân, ai nấy đều mặt mày tái mét.

Lý Lan Tu nhìn qua đám đệ tử ngoại môn ở tầng dưới của thuyền bay, tư thái của Sở Việt ngay thẳng, nổi bật giữa đám đông.

Cảnh này trong nguyên tác cậu nhớ rất rõ, Thương Minh giới một trăm năm mở ra một lần, không chỉ được chọn làm thí luyện của Trọng Huyền Tông, mà ba tông môn khác cũng tổ chức thí luyện trong Thương Minh giới.

Trước khi Hắc Giao Chân quân gặp các đệ tử Trọng Huyền Tông, hắn ta đã ăn sống một đám tu sĩ, yêu tính tăng vọt, không ai có thể địch lại, khiến mọi người khổ không thể tả.

Khi các đệ tử Trọng Huyền Tông không thể chống lại Hắc Giao Chân quân, trong lúc chạy tán loạn, Sở Việt rơi vào một ngôi mộ cổ, gặp gỡ Thánh nữ của Ngọc Nữ Tông.

Hai người cùng nhau tìm kiếm lối ra thì lạc vào một ngôi mộ, đó là mộ của một vị Tông chủ trước đây của Hợp Hoan Tông, chỉ có thể rời khỏi ngôi mộ khi hòa hợp với nhau.

Lúc này, Sở Việt vẫn chưa trải qua chuyện đời, chưa trở thành người như sau này, bởi vì hắn là một nhân vật chính nhân quân tử, Thánh nữ dần dần có cảm tình với hắn. Hai người đã vật lộn trong ngôi mộ suốt một tháng, cuối cùng như ý nguyện của chủ mộ, rốt cuộc bọn họ đã rời khỏi ngôi mộ.

Bản tính của rắn vốn dâʍ đãиɠ, Hắc Giao Chân quân là kẻ dâʍ đãиɠ nhất, hắn ta tàn nhẫn biếи ŧɦái, yêu thích những cô gái xinh đẹp, Thánh nữ của Ngọc Nữ Tông đẹp như tiên nữ thì sao hắn ta có thể bỏ qua?

Giao quân lớn tiếng ép hôn Thánh nữ làm vợ, dám nhắm vào người phụ nữ của đứa con của thiên mệnh, cho dù hắn ta là đại yêu đi nữa, cũng phải chết không toàn thây.

Tiên sư rút kiếm cắm vào cơ quan, trận pháp hơi rung động, lối vào kế giới từ từ mở ra.

Một cột sáng từ trên trời giáng xuống, dẫn vào bên trong kết giới, phần cuối cột sáng mờ mịt sương khói, khó mà nhìn rõ cảnh vật bên trong.

"Thí luyện bắt đầu."

Khi tiên sư thông báo, thuyền bay hạ cánh, đuôi thuyền tầng dưới đầy những đệ tử ngoại môn bụi bặm, nhìn chằm chằm vào những bộ y phục màu trắng bay bổng của các đệ tử nội môn.

Mấy đệ tử nội môn nhìn thoáng qua, ánh mắt vừa chạm nhau, lập tức có đệ tử ngoại môn bước ra từ đám đông, đi theo đệ tử nội môn vào Thương Minh giới.

Thí luyện của tông môn không cho phép mang theo người hầu, đây trở thành cơ hội cho đệ tử ngoại môn ôm đùi, chỉ cần làm người hầu mà có thể đổi lấy một chỗ dựa cũng rất có lợi.

Tiên sư phụ trách thí luyện nhắm một mắt, mở một mắt.

Lý Lan Tu bước xuống cầu thang, vô số ánh mắt đầy hy vọng đổ dồn về phía cậu, cậu dừng lại, nhìn về phía đám đông.

Một vài đệ tử ngoại môn lập tức tự giới thiệu: "Lý công tử, ta xin làm người hầu của ngài, xin hãy mang ta theo!"

"Mặc dù tu vi của ta thấp kém, nhưng lòng dạ kiên định, chắc chắn sẽ hết lòng hết dạ vì ngài!"

"Lý công tử, chỉ cần ngài đồng ý mang ta theo, ta sẵn sàng vì ngài vượt qua mọi khó khăn!"

Lý Lan Tu nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua một lượt, dường như đang chờ ai đó.

Một chàng trai cao lớn, tuấn tú từ đám đông bước ra, từ từ tiến về phía Lý Lan Tu, gật nhẹ đầu khi đến trước mặt cậu.

Ánh mắt ghen tị và ngưỡng mộ của mọi người đổ dồn vào Sở Việt. Lý Lan Tu lại giơ một bàn tay trắng trẻo, thon dài về phía hắn, "Khu rừng sương mù phía trước sẽ tạo ra ảo giác, ngươi nắm chặt tay ta."

Sở Việt nhìn thoáng qua cậu, nắm lấy đầu ngón tay, rất kiềm chế trong việc tiếp xúc cơ thể.

Lý Lan Tu nhướng mày, hai người đều là trai thẳng, Sở Việt cần gì phải tính toán đến thế?

Xử Huyền với tư cách là thủ lĩnh dẫn đầu, dẫn theo đệ tử bước vào ánh sáng lóe lên.

Khi Sở Việt bước qua ánh sáng, ánh nắng trước mắt tối lại, cảnh vật xung quanh lập tức thay đổi, như thể bước vào một thế giới khác.

Núi xanh nguyên thủy, tiếng chim hót, hoa nở, bỗng chốc biến thành một khu rừng mờ mịt sương mù.

Không khí ẩm ướt lan tỏa, mặt đất phủ đầy lớp rêu xanh đen dày, những cây cổ thụ vươn cao, trên thân cây quấn quanh những dây leo xanh rì, tán lá rậm rạp như chiếc ô che phủ bầu trời.

Trong làn sương mù huyền ảo lạnh lẽo bao trùm, Sở Việt quét mắt nhìn xung quanh, bên cạnh có Xử Huyền và các đệ tử Tử Đài Phong, ngay khi bước vào Thương Minh giới, tất cả đã biến mất vào trong làn sương trắng mịt mờ.

Hắn hơi cúi đầu, một đầu ngón tay mịn màng ôn hòa nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, ống tay áo thêu hoa văn mây bạc tinh xảo, Lý Lan Tu vẫn bình an vô sự đi bên cạnh hắn.

Trong làn sương trắng mờ mịt, gương mặt của Lý Lan Tu không rõ ràng, giọng nói lười biếng cất lên: "Ngươi nắm chặt tay ta, đừng buông ra, ảo ảnh ở đây sẽ giữ tu sĩ lại."

Mọi người không phải đã biến mất, mà là đều giống như bọn họ, đều rơi vào ảo giác do sương mù tạo ra.

Sở Việt nắm lấy đầu ngón tay lạnh lẽo của cậu, cảnh giác nhìn xung quanh, sương mù bao quanh, con đường phía trước mờ mịt.

Chưa đi xa trong sương mù, bỗng dưng tay hắn trống rỗng, Lý Lan Tu đã rút tay ra khỏi tay hắn.

Sở Việt ngạc nhiên, đưa tay ra phía trước bắt vào khoảng không, "Lý Lan Tu?"