Cho mèo ăn bánh bao nhân thịt, thật là chưa từng nghe, nhà này có phải bị lừa không?
Vài người ngoài làng không hiểu, lời nói chua ngoa.
Bác Hai Lâm Tú Liên nghe thấy cũng không tức giận, bà quay đầu liếc bọn họ một cái.
“Mèo nhà tôi không phải mèo bình thường, nó là mèo bảo mẫu, biết trông trẻ trông nhà, còn có thể đánh nhau. Cháu gái tôi bình thường đều là nó chăm sóc, người trong thành phố thuê bảo mẫu chăm sóc trẻ, mèo nhà tôi không tốn tiền, cho nó ăn là đủ, tốt hơn bảo mẫu, tiết kiệm hơn bảo mẫu. Quan trọng là yên tâm, bảo mẫu có thể bắt cóc trẻ, mèo thì chắc chắn không."
Lời chua chát trên máy kéo lập tức im bặt.
Một con mèo biết trông trẻ? Nói khoác quá, ai tin chứ!
Không tin thì không tin, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, người ta muốn tiêu tiền như vậy, liên quan gì đến họ đâu?!
…
Máy kéo đi rồi, sáu người lớn bé trở về nhà.
Lý Ái Đảng, Lâm Tú Liên và Lý Tứ Hải, mỗi người gánh một gánh.
Hứa Tiểu Thuần xách chút đồ ăn, Tiểu Kim Quất ôm mèo con, Tiểu Đoá Đoá thì thèm thuồng nhìn.
Trẻ con khó cưỡng lại sự hấp dẫn của lông mềm mượt, Tiểu Đoá Đoá đã thèm mèo con từ lâu.
Người lớn trong nhà đều nói không được chạm, đó là con mèo xấu tính, nó sẽ cào người.
Không chỉ cào người, mèo con còn đánh chó mèo và ngỗng trong làng, không con vật nào là đối thủ của nó.
Nó đã trở thành bá chủ của làng!
Tiểu Đoá Đoá chỉ biết ngưỡng mộ cô út, vì mèo con rất thích cô út, sẽ ngoan ngoãn cho ôm, cho vuốt ve, không giống như người lớn nói là xấu tính.
Cô nhịn không được hỏi: "Cô út, cho cháu vuốt mèo con được không?"
Lông mèo vàng béo óng ánh, nhìn rất muốn sờ.
Không đúng, không phải chỉ là nhìn, mà là chắc chắn muốn sờ.
Nếu sờ không thích, cô út cũng không yêu thích mèo con như vậy.
Tiểu Đóa Đoá càng thèm muốn hơn.
"Không được, mèo con là của cô, không cho vuốt." Tiểu Kim Quất dứt khoát từ chối.
Đây không phải lần đầu Tiểu Đoá Đoá xin vuốt mèo con, nhưng lần nào cũng bị từ chối.
Bị từ chối nhiều lần, Tiểu Đoá Đoá không buồn nữa, còn có chút kiên trì.
Cô kéo dài giọng nũng nịu, "Cô út, cháu sẽ vuốt nhẹ thôi, không nhổ lông mèo con, cháu chỉ muốn vuốt một chút thôi. Cho cháu vuốt một chút đi mà!"
“Nửa cái cũng không được” Tiểu Kim quất tiếp tục từ chối.
“Cháu không đòi vuốt mèo không đâu, cháu đổi bằng bánh bao nhân thịt” Làm nũng không có tác dụng, Tiểu Đoá Đoá cắn răng, đưa ra lời hấp dẫn.
Chỉ cần sờ một lần này thôi, sau này cô bé sẽ không đòi vuốt ve mèo con nữa, cái giá phải trả thực sự rất đắt.
Cô bé không thể sờ thêm lần thứ hai nữa!
Nhìn vào mắt Tiểu Kim Quất không hề dao động, cô bé lại tiếp tục nói: “Bánh bao nhân thịt chú Tư mua vừa to vừa mềm, lại còn thơm nức mũi, nhân thịt bên trong còn có dầu và nước sốt…” Nói đến đây, nước miếng của cô bé chảy xuống trước.
Tiểu Đoá Đoá lau miệng ướŧ áŧ, tự an ủi trong lòng.
Không sao đâu, chỉ là một cái bánh bao nhân thịt thôi mà. Không có bánh bao nhân thịt, Đoá Đoá còn có quẩy, Đoá Đoá sẽ không đói bụng!
Nói dối!!
Bụng không đói, nhưng miệng đói.
Bánh bao nhân thịt còn chưa đưa đi, Tiểu Đoá Đoá đã suýt khóc, cô bé hối hận rồi.