Theo Đuổi Phượng Loan

Chương 44

“Mọi thứ đều có lần đầu tiên, chờ ta kéo thuần thục hơn thì sẽ không sao nữa.” Lệ Tri cười nói xong, mới phát hiện mình nói “ta” trước mặt Tạ Lan Tư như vậy là là thất lễ.

“Điện Hạ, dân nữ…”

Lời bổ cứu của Lệ Tri còn chưa dứt, Tạ Lan Tư đã ngắt lời nàng:

“Ta và ngươi bây giờ vẫn cần chú ý đến những nghi thức xã giao đó sao?”

Điều này cũng đúng.

Lệ Tri thoải mái cười nói: “Đã như vậy, sau này Điện Hạ đừng gọi ta là Lệ cô nương nữa, cứ gọi ta bằng tên là được.”

Đúng lúc này, tiếng hét của Chân Điều vang lên cách đó không xa.

Tất cả mọi người chuẩn bị lên đường.

“Ta đi kêu người đến hỗ trợ, Điện Hạ chờ một chút.”

Lệ Tri gọi một gã đoản giải gần đó đến giúp nâng Tạ Lan Tư lên xe ngựa. Cái mộc khiêu chưa kịp sử dụng cũng được nàng cẩn thận đặt vào trong xe.

Một lúc sau, một tên đoản giải trèo lên đầu xe, bắt đầu đánh xe chạy về phía trước.

Nhờ phúc của Tạ Lan Tư, Lệ Tri không cần phải trèo non lội suối, vì vậy mà có rất nhiều kẻ lưu vong nhìn nàng với ánh mắt ghen ghét, bọn hắn cho rằng nàng đã dùng thủ đoạn ám muội để lấy lòng Chân trường giải và Hoàng Tôn.

Lệ Tri không quan tâm đến những lời đồn đại vô căn cứ của ngoại giới.

Để nàng và Tạ Lan Tư tìm được thứ gì đó có thể an tâm ăn vào, nàng đã phải cố gắng rất nhiều.

Chu Thị thỉnh thoảng vẫn tìm nàng vơ vét lương khô, Lệ Tri vì hai đệ muội, luôn chọn những lương khô không bị động tay chân rất khó mới có được cho Chu Thị.

Cuộc sống cứ thế mà trôi qua từng ngày một.

Lúc đầu nàng phải dốc toàn lực để kéo mộc khiêu, nhưng sau đó nàng đã biết nên dùng góc độ và tư thế như thế nào để tiết kiệm sức lực, lúc trời trong gió mát, nàng phớt lờ ánh mắt khác thường của người khác, kéo Tạ Lan Tư đi một vòng gần đó để thư giãn.

Hầu hết thời gian, bầu trời đều có bông tuyết tung bay. Núi càng cao tuyết càng dày, bước một bước xuống tuyết là có thể bị ngập tới đầu gối. Loại thời điềm này, nàng và Tạ Lan Tư chỉ có thể ở trong xe.

Mặc dù đã có cửa sổ ngăn gió lạnh, nhưng những bông tuyết vẫn có thể luồn qua kẽ hở của màn gấm bay vào.

Nhiệt độ trong xe không tốt hơn bên ngoài bao nhiêu, nhưng nàng đã mặc áo choàng của Tạ Lan Tư, khi nàng lạnh đến mức thở vào lòng bàn tay, Tạ Lan Tư sẽ đưa cho nàng một chiếc lò sưởi bằng đồng cỡ nắm tay, bên trong có tro tàn còn ấm.

Khi màn đêm buông xuống, những người ngồi ngoài xe không dám yên tâm nhắm mắt. Trong đội ngũ thường xuyên xảy ra cảnh người bị đánh chết vì một mảnh áo rách, hay một cái màn thầu thiu.

Đối mặt với sự sống còn, con người và dã thú không khác nhau bao nhiêu.

Lệ Tri có thể được ở trong xe đã tốt hơn nhiều so với những người khác.

Quy mô của đội ngũ lưu vong đang giảm dần hàng tháng, một số chết vì bệnh giữa đường, một số thì đã đến nơi cần đến nên rời đội ngũ.

Không khí nặng trịch và tịch liêu đè nặng lên những người lưu vong còn lại, cho đến khi tuyết tan, thời tiết ấm lên, tình hình mới dần được cải thiện.

Đầu tháng ba, bầu trời âm u kéo dài cuối cùng cũng quang đãng.

Lệ Tri dỗ Tạ Lan Tư ra khỏi xe ngựa để hít thở không khí. Nàng kéo mộc khiêu, đưa Tạ Lan Tư đi vòng quanh nơi trú quân. Chân Điều và những nha dịch khác đã quen với sự kết hợp khiến người ta chú ý này, chỉ cần không phải rời đi quá xa, họ đều nhắm mắt làm ngơ.

Chiều tà mang theo hơi nóng còn sót lại của mặt trời, giống như một tấm chăn màu cam, quấn lấy hai người thân mật với nhau.

Lệ Tri hái những bông hoa dại và giơ chúng trước mặt Tạ Lan Tư như dâng vật báu, nàng mỉm cười với đôi mắt cong cong như ánh trăng lưỡi liềm.

“Điện hạ nhìn xem, hoa dại bên đường đều nở rồi…..”

Tạ Lan Tư không có hứng thú với hoa dại, nhưng hắn vẫn cho mặt mũi mà “ừ” một tiếng.