“Hiện tại việc quan trọng nhất là Điện Hạ phải dưỡng thân thể thật tốt, sau này mới có sức lực để trị chân.” Lệ Tri nói, “Đây là canh rau dại do dân nữ nấu lúc nấu thuốc, mặc dù nó không có thịt, nhưng tốt hơn là chỉ ăn lương khô.”
Tạ Lan Tư nhìn nàng một cái.
Lệ Tri cho là hắn nghi ngờ bát canh rau dại này, đang muốn nếm thử trước mặt hắn, thì Tạ Lan Tư đã nhận lấy, không nhanh không chậm mà dùng thìa gỗ múc canh đưa vào miệng.
Mặc dù là canh rau dại để nguội nhưng có bao nhiêu là mùi vị. Lệ Tri nhìn Tạ Lan Tư ăn mà không khỏi nuốt nước bọt.
Lệ Tri nghĩ rằng nàng đã che giấu rất tốt, cho đến khi Tạ Lan Tư đưa nửa bát rau dại còn lại qua, thản nhiên nói:
“Ngươi cũng ăn đi.” Tạ Lan Tư nói: “Nếu ngươi phải chiếu cố ta, vậy thì ngươi càng cần nhiều thể lực hơn ta.”
Nàng không thể khước từ, nên dùng cùng một cái thìa gỗ đó ăn nốt phần canh rau dại còn lại, thậm chí một miếng lá cũng không để sót.
“Bây giờ mọi người đều biết mối quan hệ của ta và ngươi không đơn giản, về sau tốt nhất ngươi không nên đưa khẩu phần lương thực của ngươi vào đây.” Tạ Lan Tư nói.
“Điện Hạ hoài nghi có người hạ độc?”
“Không phải hoài nghi.” Tạ Lan Tư nói chắc chắc.
Với sự nhạy bén và đa nghi của hắn, Lệ Tri không ngạc nhiên khi hắn nhìn thấu được quỷ kế của địch nhân.
“Độc trong khẩu phần ăn, bột kim cương thạch trong nước uống, sơn tặc trên đường……..” Tạ Lan Tư nói, “Còn có vô số nha dịch làm cơ sở ngầm, ta không biết thế lực nào đứng sau chúng, nhưng ta biết rằng có vô số người đang mong chờ cái chết của ta.”
Lệ Tri có thể liệu trước là tình cảnh của Tạ Lan Tư rất khó khăn, nhưng khó khăn đến mức này không khỏi khiến nàng trầm mặc.
“Hối hận?” Tạ Lan Tư bình tĩnh nhìn nàng, từ đôi mắt trầm lắng sâu như biển đó, Lệ Tri không thể đoán ra suy nghĩ thực sự của hắn.
Nàng lắc đầu, đặt bát và thìa gỗ xuống, lấy chiếc áo choàng đắp lên người hắn, vân vê góc áo.
“Nếu vì chuyện này mà rút lui e sợ, dân nữ mới hối hận cả đời.” Lệ Tri nói.
Đêm khuya tĩnh lặng, mấy ngọn lửa sắp tàn đang tỏa ra hơi nóng cuối cùng.
Những nha dịch trực ban ngồi trên tảng đá, hai tay chống cằm chợp mắt. Đám người lưu vong có người thì trằn trọc, có người thì ngáy to, Lệ Tri ngồi cách xa ngọn lửa trại, đang dựa vào ánh trăng để tập trung tinh thần làm cái gì đó. Xe ngựa lặng lẽ dừng ở phía sau nàng, vì nàng mà ngăn trở hàn phong trong màn đêm.
Mồ hôi lấm tấm trên trán, Lệ Tri giơ mu bàn tay lên lau mồ hôi, hài lòng nhìn thành quả sau một đêm bận rộn của mình:
Một chiếc mộc khiêu(*) đơn giản được làm từ vô số cành cây và dây leo.
(*)Mộc khiêu: 木橇 xe trượt bằng gỗ
Với chiếc mộc khiêu này, Tạ Lan Tư có thể di chuyển mà không cần phải nhờ đến nha dịch cõng.
Nàng còn xé chiếc khăn tay duy nhất của mình để dùng sợi bông gia cố dây kéo trên chiếc mộc khiêu. Chiếc khăn tay chỉ lớn nhiêu đó nên Lệ Tri phải vắt óc suy nghĩ để có thể sử dụng hết tất cả các sợi bông.
Nhìn thấy chiếc “xe sang” mà nàng đã trăm cay nghìn đắng chế tạo, Tạ Lan Tư trầm mặc.
Không chịu nổi nhiệt tình của nàng, Tạ Lan Tư cuối cùng cũng phải miễn cưỡng lên xe. Đây có lẽ là lần đầu tiên hắn ngồi trên một chiếc “xe” sát đất, toàn thân hắn cứng đờ, bất động.
Hai tay Lệ Tri nắm lấy dây kéo, cắn răng và dùng sức, chiếc mộc khiêu chở Tạ Lan Tư chậm rãi đi từng bước.
Tạ Lan Tư không quen với sự tồn tại của mộc khiêu, khi Lệ Tri phát lực, hắn theo bản năng nắm lấy mép của mộc khiêu, trên khuôn mặt hiện lên một chút khẩn trương.
“Điện Hạ cái gì cũng không sợ, lại sợ ngồi mộc khiêu?” Lệ Tri bị vẻ mặt như lâm đại địch của hắn làm cho buồn cười.
“Ta không sợ ngồi mộc khiêu, ta sợ ngồi mộc khiêu do ngươi kéo.” Tạ Lan Tư không mặn không nhạt nói.