Theo Đuổi Phượng Loan

Chương 11

Trọng Thành binh xách cổ một gã thiếu niên đang mặc cẩm y lên, nói với một tên lính khác:

“Giống không?”

Người sau cũng khó mà đưa ra quyết định, phất tay nói: “Gϊếŧ rồi hãy nói.”

Một đao đi xuống, thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi đã rơi đầu. Trọng Thành binh nhặt đầu của cậu bé lên buộc bên hông như một chiến lợi phẩm.

Lệ Tri bỗng nhiên hiểu ra tại sao vừa rồi Tạ Lan Tư lại ngăn nàng lại…..những người này, đến đây là để mượn đao gϊếŧ người.

Sau đó, có một số tên Trọng Thành binh đi qua hồ sen, không cần Tạ Lan Tư nhắc nhở, Lệ Tri đã nín thở và lặng xuống.

Nếu muốn thoát khỏi sơn trại, chỉ có thể dựa vào chính mình rồi.

Lệ Tri đang nghĩ cách để thoát khỏi đây, thì thấy Đại đương gia toàn thân đẫm máu xuất hiện ở cuối con đường, khi hắn nhìn thấy thi thể gia đình mình nằm ngổn ngang trong sân, đôi mắt hắn như muốn nhỏ máu.

Đại đương gia lảo đảo đi về phía trước, ôm lấy thi thể của nhi tử, hét lên một tiếng thống khổ.

Những tên Trọng Thành binh đang kiểm tra rải rác xung quanh ao sen bị tiếng hét này thu hút, bọn chúng bao vây Đại đương gia thành ba tầng trong, ba tầng ngoài.

“Nói! Là ai kêu các ngươi bắt Hoàng Tôn đi?” Một tên dẫn đầu Trọng Thành binh quát.

Đôi mắt của Đại đương gia sung huyết, bình tĩnh nhìn cái đầu của thiếu niên đang treo bên hông một tên Trọng Thành binh. Có thể đoán được, kế tiếp là một trận huyết chiến đẫm máu với một cái kết đã được định trước.

Biết rằng Đại đương gia không phải người tốt lành gì, nhưng khi chứng kiến kết cục hôm nay của hắn, Lệ Tri vẫn không nhịn được mà thổn thức.

Lúc này, nàng phát hiện Tạ Lan Tư đã không còn bên cạnh nữa.

Thời điểm Trọng Thành binh bị Đại đương gia thu hút sự chú ý, hắn đã lặng lẽ bơi sang bờ bên kia của ao sen. Lệ Tri vội vàng đi theo.

Kỹ năng bơi của nàng không tốt, cũng may hồ sen nước cạn, hai chân nàng có thể giẫm lên đất để đi. Lệ Tri nửa bơi nửa đi, cuối cùng cũng lên được bờ.

Tạ Lan Tư dường như đã quên mất sự tồn tại của nàng, một mình đi về phía trước. Hắn dùng tay áo đã ướt sũng của mình che mũi và miệng, kiềm nén tiếng ho.

“Điện Hạ, để ta dìu ngài đi.” Lệ Tri chủ động nói.

Tạ Lan Tư vẫn còn ho, cũng không ngẩng đầu lên mà khoát tay với nàng.

Lệ Tri không buồn, nàng biết, chỉ là một lần cứu mạng, còn chưa đủ để đả động đến Tạ Lan Tư, một người sau khi lâm vào cảnh khó khăn thì lại như sắp lọt vào nơi thâm cốc.

Hỉ phục do sơn tặc chuẩn bị đã thấm nước trong ao, nặng trĩu trên người Lệ Tri, không cần nói có thoải mái hay không, y phục này đi đến đâu cũng sẽ bị người ta chú ý. Trên đường Lệ Tri tùy tiện tìm một thi thể nữ xem như sạch sẽ, sau khi xin lỗi xong, thì nàng cởϊ áσ vải của thi thể đó ra rồi thay cho hỉ phục trên người nàng.

Thay xong y phục, nàng nhanh chóng đuổi theo Tạ Lan Tư đã sắp khuất dạng. Hắn đã ngừng ho nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt.

“Ngài muốn chạy trốn à?” Nàng hỏi.

Tạ Lan Tư không quay đầu lại.

“Ta có thể giúp ngài.” Lệ Tri giương giọng.

Cuối cùng, Tạ Lan Tư quay đầu lại, cho nàng ánh mắt đầu tiên khi trời sáng.

“Không phải chúng ta đã trốn rồi sao?”

Trên khuôn mặt suy yếu của thiếu niên lộ ra một nụ cười, dường như hắn cảm thấy nghi hoặc với đề nghị của nàng.

“Ý của ta là……không đi Minh Nguyệt Tháp. Ngài muốn đi nơi nào, ta sẽ giúp ngài.”

“Ta muốn hồi Kinh, ngươi có thể giúp ta sao?”

“Có thể.” Lệ Tri trả lời không chút do dự.

Tạ Lan Tư nghe vậy nở nụ cười, những giọt nước long lanh đọng trên hàng mi dài của hắn. Mặc dù xiêm y đã ướt, trên búi tóc còn vương một mảnh lá sen khô nát, nhưng khí chất trên người thiếu niên vẫn không chê vào đâu được.

“Lệ cô nương, ta nói đùa.” Hắn ôn nhu nói.

……

Ngọn lửa lại bắt đầu, ngọn lửa màu cam thay mặt trời nhuộm đỏ cả bầu trời.