Theo Đuổi Phượng Loan

Chương 10

Hồ điệp lốm đốm, lác đác trên đầu hai người. Mặt nước gợn sóng như dải ngân hà, và đôi mắt thiếu nữ, làm cho hắn nghĩ đến bầu trời rực cháy đêm nay.

Hắn là con cưng của trời, đó chỉ là trí tưởng tượng của đám ngu dân.

Mẫu thân của hắn là Thôi Quốc Công Chúa, còn phụ thân hắn là con trai của quốc tặc soán ngôi Thôi Quốc. Hắn không phải là người của tiền triều, cũng không phải là người của tân triều. Vì ân oán của hai triều đại, cha mẹ hắn không có tình cảm, trái lại, mối quan hệ ghẻ lạnh của họ cất giấu hận thù sâu đậm.

Khi còn bé, hắn có một con hãn huyết bảo mã. Đó là lễ vật duy nhất hắn được nhận từ trong tay phụ thân.

Có người nói, vì con ngựa đó do Thái Tử tặng nên hắn yêu thương vô cùng.

Thật ra cũng không phải vậy, là ai tặng cũng không quan trọng, hắn chỉ đơn thuần là thích con ngựa đó.

Đến giờ, hắn vẫn nhớ rõ con ngựa ấy được đặt tên là Kinh Lôi, nhớ rõ lúc nó cúi đầu, dịu dàng ngoan ngoãn l.iếm bàn tay của hắn, trong đôi mắt tròn đen láy và ẩm ướt có hình bóng nhỏ bé của hắn.

Về sau, vì con ngựa đó không nghe mệnh lệnh của thứ đệ nên bị thứ đệ loạn tiễn bắn chết.

Hắn đứng bên cạnh thi thể của Kinh Lôi nhìn thật lâu, trong tiếng cười ha ha của thứ đệ quay người rời đi, thậm chí không kêu người chôn cất thi thể Kinh Lôi.

Không tới mấy ngày, thứ đệ được phát hiện trong hồ non bộ ở Đông Cung.

Sóng trong hồ chưa bao giờ tĩnh lặng, cá chép diễm lệ nhẹ mổ bóng người khổng lồ trên mặt nước, dưới ánh mặt trời thiêu đốt sắc mặt phụ thân tái nhợt như tờ giấy trắng. Sau thứ đệ, Đông cung không ngừng có người gặp chuyện không may, bọn nô tỳ đều cho là bị tà ma nguyền rủa.

Phụ thân lấy cớ thân thể hắn yếu ớt nhiều bệnh nên giam lỏng hắn ở Hồ Tâm Lâu trong Đông Cung.

Mẫu thân không đành lòng hắn sống một mình, xin được đi cùng, hai người cứ thế sống nương tựa vào nhau ở Hồ Tâm Lâu, cho đến khi chỉ còn hắn cô độc một mình.

Sao trời đổi dời, thời gian thấm thoát. Hết thảy đều nghiêng trời lệch đất.

Hắn ngồi trên xe ngựa lưu vong, đi khỏi Hồ Tâm Lâu……

Nghênh đón tân sinh.

Phương Đông trắng xóa, đại hỏa đã tàn.

Phảng phất như trời cao nghe được lời khẩn cầu của Lệ Tri, tiếng chuông báo động của tháp canh từ xa vang lên, tiếng chuông xuyên qua toàn bộ sơn trại.

Trọng Thành binh được trang bị vũ khí tiêu chuẩn của Đại Yến phút chốc đánh vào sơn trại, đám người đang hùng hổ tìm Lệ Tri và Tạ Lan Tư biến thành chó nhà có tang, chỉ có thể vùi đầu chạy thục mạng.

Lệ Tri đang muốn cầu mấy tên Trọng Thành binh cứu giúp, tay chỉ vừa giơ lên khỏi mặt nước đã bị Tạ Lan Tư kéo ngược vào trong ao.

Đám Trọng Thành binh nghe thấy tiếng vang, quay đầu lại, vẻ mặt đề phòng xem xét xung quanh.

Thân thể Tạ Lan Tư vùi thật thấp, chỉ có một đôi mắt không gợn sóng lộ lên mặt nước, Lệ Tri bị thái độ dị thường của hắn ảnh hưởng, cũng giấu thật kỹ thân thể của mình vào nước.

Giờ khắc chuyển giao ngày và đêm, bầu trời tối tăm, sương lạnh bồng bênh trên mặt nước khiến ao sen càng thêm mờ ảo. Trọng Thành binh không phát hiện hai người trốn dưới nước, đúng lúc Lệ Tri đang định thả lỏng một chút, thì một tên lính đột nhiên hét vào viện nhỏ trước mặt:

“Ai?!”

Hai tên lính khác liền xông lên, đuổi gia quyến của Đại đương gia ra khỏi viện.

Mấy nữ nhân và tiểu hài tử run rẩy ngồi xuống cùng nhau, vẻ mặt sợ hãi mà nhìn binh khí trong tay đám binh lính.

“Ta, ta biết các ngươi đang tìm ai……” Nữ nhân trẻ đã từng cãi nhau với Lệ Tri nói.

Nàng ta còn chưa dứt lời thì một nhát đao đã giáng xuống khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta.

Đi cùng với những tiếng thét chói tai là hình ảnh nữ nhân trẻ kia té xuống, chết không nhắm mắt. Lệ Tri trong ao nước không thể tin mà nhìn một màn này.