Nhị đương gia và Đại đương gia trao đổi với nhau một ánh mắt da^ʍ tà, hai người ăn ý mà cười ha hả.
“Nhưng mà…nhưng mà…. Mấy vị đương gia vẫn nên nhìn người trước rồi hãy nói sau đi!”
“Nữ nhân này có gì hiếm lạ à?” Đại đương gia nổi lên hứng thú: “Nếu vậy, cứ cho nàng đi vào đây, ba huynh đệ chúng ta sẽ tự mình nhìn thử!”
Tiểu đệ lĩnh mệnh đi ra.
Một lát sau, tiểu đệ lại một lần nữa bước vào bậc cửa Quần Anh Sảnh.
“Vào đi, đương gia của chúng ta muốn gặp ngươi!” Tiểu đệ đứng bên ngoài cửa hô.
Trên ghế bành, ba vị đương gia không hẹn mà cùng nhìn ra cửa.
Trong khung cửa vuông vức, những hạt bụi nhỏ li ti bay trong ánh hoàng hôn rực rỡ, một thiếu nữ mặc tố y cúi đầu bước qua ngưỡng cửa, tựa như một bông tuyết lạc đường.
Ánh mắt ba vị đương gia đều đặt trên người thiếu nữ. Sự khinh thường trước kia bất tri bất giác biến mất không còn lại gì.
“Ngươi ngẩng đầu lên.” Đại đương gia trầm giọng lên tiếng.
Giống như chần chừ, lại giống như khϊếp nhược, Đại đương gia lên tiếng được một lúc, thiếu nữ mới từ từ ngẩng đầu lên.
Đó là một đôi mắt sáng ngời với đôi mày tinh tế như được vẽ trên giấy trắng, một bông tuyết đọng lại trên lông mi dài của nàng, chớp lên chớp xuống, như muốn xát vào lòng ba người.
Yết hầu Đại đương gia giật giật, vừa muốn nói chuyện…..
“Ta muốn nàng.”
Âm thanh thô lỗ phát ra từ vị Tam đương gia từ nãy đến giờ chưa mở miệng. Thân thể hắn cao lớn ngồi trên ghế, giống như một bãi dầu mỡ được bao bọc trong ruột dê.
“Khục….” Đại đương gia hắng giọng, đ.è xuống những tham niệm trong đầu. “Nếu như Tam đệ ưa thích, làm ca ca đương nhiên sẽ ủng hộ rồi. Ngươi… Ngươi tên gì?”
Lệ Tri một lần nữa rũ mắt xuống, nói khẽ:
“Nô tên Lý Hạ.”
Đại đương gia rất hài lòng với thái độ khom lưng uốn gối của Lệ Tri, ôn hòa nói: “Ta hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý làm phu nhân của Tam đệ ta không?”
Lệ Tri nhìn về miếng thịt mỡ ngồi chỏng chơ trên ghế.
“Ba huynh đệ chúng ta là ba huynh đệ ruột thịt, vì bị quan phủ áp bức nên bất đắc dĩ mà vào rừng làm cướp.” Đại đương gia nói: “Nếu như ngươi nguyện ý theo Tam đệ ta, thì sau này, chúng ta chính là người một nhà. Mặc dù không có vinh hoa phú quý, nhưng có thể ăn ngon mặc đẹp, so với người phải lang thang bên ngoài thì tốt hơn gấp trăm lần.”
“….Đương nhiên nguyện ý.” Lệ Tri nói.
“Tốt!” Đại đương gia vui mừng vỗ đùi một cái: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, tối nay ta sẽ làm chủ hôn cho các ngươi!”
Với tư cách là phu nhân tương lai của Tam đương gia, Lệ Tri được tiếp đãi bằng những món ăn ngon.
Nói cho cùng thì bọn hắn chưa từng thấy nữ nhân nào chủ động đến sơn trại để tìm nơi nương tựa. Mặc dù sự an toàn của Lệ Tri không bị đe dọa, nhưng nàng vẫn bị giam giữ trong một căn phòng ngủ nhỏ hẹp. Trước khi thành hôn, nếu không có sự đồng ý của các đương gia, nàng sẽ không được tự do ra vào.
Lệ Tri đã từng lấy cớ đi nhà xí để ra ngoài một lần, nàng thấy ở mỗi cửa sổ đều có một tên tiểu tặc canh chừng, ra đến cửa viện cũng có người đi lại khắp nơi, gần như không thể lén lút trốn thoát mà không bị phát hiện.
Cũng may, lúc Lệ Tri nghĩ biện pháp để ra ngoài thì cũng có người nghĩ biện pháp để vào trong.
Một nữ nhân trẻ đã dùng thế ép người bắt tên tiểu tặc trông coi Lệ Tri mở cửa ra, nàng ta hùng hổ xông vào phòng, và dùng những lời nói cay nghiệt chửi mắng Lệ Tri. Nàng ta chửi rất nhiều, nhưng khi Lệ Tri tổng kết lại thì chỉ có một ý nghĩa là:
“Ngươi nên an phận làm nữ nhân của tên mập chết bằm Tam đương gia kia đi, đừng có nghĩ đến Đại đương gia của ta, nếu không, lão nương sẽ cào rách mặt ngươi.”
Nếu là bình thường, Lệ Tri sẽ không so đo với nữ nhân này.
Nữ nhân của đạo tặc, có mấy người là tự nguyện? Chỉ vì không thể không tiếp nhận sự thật, không thể không quên đi lai lịch bị cướp bóc của mình. Mặc dù đối phương tràn ngập địch ý với nàng, nhưng Lệ Tri lại thấy rất đồng tình với nàng ta.