Theo Đuổi Phượng Loan

Chương 6

Chân Điều có chút xuất thần, vẻ mặt bất định. Nghe Trịnh Cung kêu, hắn liền hồi thần nhưng vẻ mặt vẫn lộ chút do dự.

Đám nha dịch đều không hiểu nhìn hắn.

Lát sau, Chân Điều định thần nói: “Chúng ta đã đi hơn phân nửa hành trình rồi, lúc này mà quay về sẽ tiêu phí nhiều thời gian hơn. Không bằng để một người nhanh chân ra roi thúc ngựa sáu mươi dặm, chạy đến Trọng Thành báo cáo cho huyện lệnh việc này, sau đó điều binh doanh đến cứu.”

Đám nha dịch không có chủ ý nào tốt hơn nên đồng ý làm theo lời của Chân Điều.

Trịnh Cung mang theo hai gã áp giải đường ngắn tháo ngựa trên chiếc xe bị vứt bỏ lúc trước ra. Lệ Tri cau mày nhanh chóng suy nghĩ.

Sáu mươi dặm ra roi thúc ngựa, đã vậy còn phải báo huyện lệnh điều binh khiển tướng, vừa đi vừa về ít nhất phải mất một đêm. Nếu là kẻ thù chính trị của phế Thái Tử muốn nhổ cỏ tận gốc, thì thời gian cả đêm đủ cho Tạ Lan Tư chết một nghìn lần.

Biến số quá nhiều, nàng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Con đường lưu đày hoang tàn vắng vẻ, cho dù có chạy trốn thành công, cuối cùng cũng sẽ rơi vào miệng cọp hoặc là bị lạc đường chết đói. Hơn nữa phần lớn tội nhân lưu đày đều mang trên người cùm gỗ rất nặng, bọn nha dịch căn bản không cần lo lắng những lưu nhân này tự ý chạy trốn.

Chờ những tên lính gác bận bỏ ngựa ra khỏi xe, lơ là với những chuyện khác, Lệ Tri lặng lẽ đi vào trong rừng.

Vốn dĩ có thể hành động một cách thần không biết quỷ không hay, nhưng Lệ Tri lại bị muội muội cùng cha khác mẹ của mình là Lệ Hương nhìn thấy. Nàng ấy không tin nổi mà trừng lớn hai mắt, buột miệng nói ra:

“Ngươi muốn làm gì?!”

Vô số ánh mắt nhìn về phía Lệ Tri, trước khi bị đám nha dịch ngăn lại, Lệ Tri đã nhanh chân chạy vào trong rừng.

“Đứng lại!” Trịnh Cung tức giận đuổi theo.

Nếu bị bắt lại, không những không cứu được Tạ Lan Tư mà mình còn bị mất mạng. Lệ Tri dùng hết sức bình sinh của mình để chạy. Không biết qua bao lâu, nàng mới nhận ra chỉ còn một mình nàng trong rừng.

Lệ Tri dừng bước thở d.ốc. Nàng nhìn xung quanh, tìm được hướng mặt trời lặn, dựa theo phương pháp trong cuốn du ký mà nàng đã đọc trước đây để phân biệt Đông Nam Tây Bắc.

Tìm được phương hướng thì con đường muốn đi sẽ dễ tìm hơn.

Lệ Tri phải mất thời gian gần một nén nhan mới đi ra khỏi khu rừng. Vừa nhìn thấy ánh sáng, thì trước mắt nàng đã hiện lên một mảnh đất trống đầy thi thể chưa được dọn dẹp, cứ phơi thây nơi hoang dã như vậy, chờ đợi dã thú đến thăm.

Nàng dựa theo hướng sơn tặc biến mất, không chút do dự, một lần nữa bước vào rừng cây rậm rạp.

Nơi vó ngựa đi qua chắc chắn sẽ để lại dấu vết, nhất là một đại đội nhân mã lớn như vậy. Lệ Tri dễ dàng đi theo dấu chân ngựa tìm được đại bản doanh của bọn chúng.

Sơn trại tọa lạc ở đỉnh núi, tường trại dựa vào vách núi, cửa lớn đóng chặt. Trên tháp canh đơn sơ có hai tên sơn tặc đang ngồi canh gác.

Lệ Tri nhờ rừng núi để ẩn núp, quan sát được đại khái hoàn cảnh sơn trại, nàng nhìn thấy tường trại thấp nhất cũng là hai mươi thước, không thể nào leo tường trà trộn vào trong được.

Nếu như không thể trà trộn vào, vậy chỉ có thể để sơn tặc tự đưa nàng vào.

Lệ Tri nhìn tuyết trắng trên mặt đất, quyết định đánh cuộc một lần.

*******

“Cái gì? Có một nữ nhân muốn tìm nơi nương tựa ở sơn trại chúng ta?”

Trên chiếc ghế bành khoác da sói, đại đương gia của sơn trại với thân hình cường tráng híp mắt nhìn tên tiểu đệ đang hồi báo phía dưới.

“Nữ….. Mười bốn mười lăm tuổi, nàng nói mình là một trong những người lưu đày bị áp giải lần này, nhờ chúng ta mà nàng có cơ hội trốn thoát.” Tiểu đệ giải thích nói: “Huynh đệ canh cổng không biết xử trí như thế nào nên mới đặc biệt đến đây bẩm báo với mấy vị đương gia.”

“Chuyện này có gì mà khó xử trí?” Nhị đương gia với mái tóc dài rối tung nói: “Nếu là nữ thì cứ đưa tới tường rào, xếp chung với những nữ nhân chúng ta bắt được ấy. Các huynh đệ trong tường rào chẳng lẽ còn sợ nhiều nữ nhân sao?”