Vân Sở Mạn bực bội nhíu mày, lạnh lùng ngắt lời anh ta: “Xin lỗi, tôi không có hứng thú với kinh nghiệm luyện võ của con anh, xin nhường đường một chút, anh cản đường rồi.”
Người đàn ông không ngờ cô lại nói thẳng ra như vậy, theo bản năng lùi về phía sau một bước để nhường đường.
Vân Sở Mạn liếc anh ta một cái: “Còn nữa, người bị ngộ thương là Tiểu Quyển, nếu anh muốn xin lỗi, mời xin lỗi con trai tôi.”
Nói xong cô lập tức dẫn Vân Thư vội vàng rời đi.
Lúc này bên cạnh Vân Quyển ngoại trừ nhân viên y tế, đạo diễn và nhân viên đoàn làm phim ra, cậu bé đầu trọc cũng có mặt.
Cậu bé đầu trọc chân thành cúi đầu trước Vân Quyển, nói lớn: “Xin lỗi! Vừa rồi tôi đã sơ xuất làm cậu bị thương!”
Khi Vân Sở Mạn kéo đám người ra, thấy cảnh tượng này, cô sửng sốt, đối lập với cha của cậu bé đầu trọc, bản thân cậu bé cũng không tệ lắm.
Vân Quyển nghe vậy, thản nhiên nói: “Không sao đâu.”
Ánh mắt liếc đến bóng dáng quen thuộc, đôi mắt cậu bé lập tức sáng lên, trên mặt xuất hiện nụ cười.
Vân Sở Mạn đi tới bên cạnh cậu bé, nhìn thấy hai má đỏ lên của cậu bé, cô cảm thấy hơi đau lòng: “Tiểu Quyển sao rồi? Có đau hay không?”
Vân Quyển cười lắc đầu: “Không đau ạ.”
Vân Thư tiến đến bên cạnh cậu bé, nắm chặt tay cậu bé không buông.
Nhân viên y tế cẩn thận kiểm tra một lần, chậm rãi nói: “Không có vấn đề gì lớn, khóe miệng hơi rách một chút thôi, tôi đã bôi thuốc rồi.”
Lúc này nhân viên đoàn làm phim mới yên tâm tản ra.
“Tiểu Quyển rất giỏi.” Đạo diễn đã đi tới cửa, đột nhiên quay lại nói với Vân Sở Mạn.
“Cảm ơn.” Vân Sở Mạn cười nói.
“Thật sự rất giỏi.” Đạo diễn nhấn mạnh một lần nữa mới chậm rãi rời đi.
Biểu cảm trên mặt Vân Sở Mạn không thay đổi nhưng trong lòng lại có hơi kinh ngạc, đạo diễn nhìn Vân Quyển bằng con mắt khác, chẳng lẽ nói cốt truyện sắp thay đổi sao?
Nhưng mà rất nhanh cô đã phát hiện ra rằng do bản thân suy nghĩ quá nhiều, người thành công trong buổi thử vai lần này vẫn là cậu bé đầu trọc.
Dù sao Vân Sở Mạn cũng hơi thất vọng.
Bởi vì trong mắt cô, Vân Quyển mới là người thể hiện xuất sắc nhất trong ngày hôm nay, cô dám cam đoan rằng mình không hề thiên vị gì hết, cùng lắm cậu bé đầu trọc chỉ thắng ở bản lĩnh võ thuật mà thôi.
Đột nhiên cô hối hận vì đã để cậu bé đối mặt với thất bại.
Vân Sở Mạn nặng nề thở dài một hơi.
Vân Quyển, Vân Thư vẫn luôn nhìn cô.
Ban đầu hai đứa nhỏ còn tưởng rằng mẹ đang tức giận nhưng càng nhìn càng không giống.
Trong ấn tượng của bọn nhỏ, lúc mẹ tức giận, không chỉ không nói lời nào mà trên mặt cũng chẳng có biểu cảm gì, bọn nhỏ hoàn toàn không dám tới gần.
Nhưng lúc này, mặc dù mẹ cũng không nói lời nào nhưng biểu cảm lại cứ luôn thay đổi, lúc thì vui vẻ lúc thì khổ sở, lúc còn rất thú vị nữa, giống với chương trình mà bọn nhỏ từng xem trên tivi trước đây - Lật mặt!
Vân Thư lén nói: “Anh trai, mẹ thú vị quá ha.”
Vân Quyển nhịn cười gật đầu, cậu bé kéo tay áo Vân Sở Mạn nói: “Mẹ ơi, con không sao, mẹ đừng buồn nữa!”
Vân Sở Mạn nghe vậy sửng sốt, cảm xúc của cô rõ ràng như vậy sao! Lại được con trai an ủi!
Cô ngồi xổm xuống xoa cái đầu nhỏ của Vân Quyển: “Mẹ đâu có buồn, bởi vì mẹ thấy hôm nay Tiểu Quyển thể hiện quá là xuất sắc, tốc độ học tập rất nhanh, năng lực ứng biến mạnh mẽ. Nếu không phải Tiểu Quyển của chúng ta, người bạn nhỏ mắc sai lầm kia hoàn toàn không thể hoàn thành những động tác còn lại.”
Cô lấy một bó hoa bằng kẹo mυ'ŧ từ trong ba lô ra: “Đây là phần thưởng, trong lòng mẹ, Tiểu Quyển là người giỏi nhất.”
Vân Thư thấy thế, luống cuống tay chân lấy từ trong túi ra một cái huy chương vàng bằng sô cô la kín đáo đưa cho Vân Quyển, còn kiễng chân sờ đầu của cậu bé: “Ở trong lòng em, anh trai cũng là người giỏi nhất!”