“Duyệt Chiêu, con cùng mẹ của con nói chuyện vui vẻ, cô ra ao nước ngắm cá đã.” Nhạc Uyển nói xong, liền lịch sự rời khỏi phòng riêng, không quên nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Căn phòng đột nhiên trở nên rất yên tĩnh, chỉ còn lại mùi trà thoang thoảng trong không khí. Duyệt Chiêu đã quen với mùi này. Đó chính là món trà Phổ Nhĩ mà mẹ cô rất thích uống.
Duyệt Chiêu nhìn mẹ mình mặc áo mây đỏ, quần ống rộng, tóc đen, bà ấy không đeo trang sức, khuôn mặt tuy đã xuất hiện vài nếp nhăn nhưng da mặt bà vẫn rất hồng hào, đầy sức sống.
Duyệt Chiêu bước tới, ngồi xuống một chiếc ghế bành bằng gỗ trầm, đối diện với một chiếc bàn vuông bằng gỗ trắc xanh, lễ phép gọi: “Mẹ”.
La Thanh Doanh âu yếm nhìn con gái mình, một lúc sau bà ấy mới mở miệng: “Con không hề gầy đi chút nào.”
Duyệt Chiêu trả lời: “Con ăn rất ngon, ba bữa một ngày, còn rất đúng giờ nữa.”
“Xem ra là con đã thích ứng rất nhanh với việc sống một mình.” La Thanh Doanh mím môi, trong mắt mang theo cảm xúc phức tạp. “Nhưng con không thể sống như thế này mãi được. Dù sao con cũng là đứa con duy nhất của cha mẹ. Mỗi ngày cha mẹ đều rất nhớ con, con có biết nhìn con thế này chúng ta đã lo lắng cho con nhiều như thế nào không?”
Duyệt Chiêu trả lời: “Con không muốn vướng vào loại phiền phức này cùng với mẹ là bởi vì mẹ không tôn trọng ý kiến
của con. Con cũng đã lớn như vậy rồi mà mẹ vẫn còn coi con như thiếu niên, phải tự mình thu xếp tất cả mọi thứ, con không thể chấp nhận được.”
“Chúng ta làm việc này là vì lợi ích của con... Thôi đi, dù sao con cũng không thích nghe điều này.” La Thanh Doanh cảm thấy mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác, bà ấy không muốn lãng phí thêm thời gian nữa nên liền trực tiếp hỏi nói thẳng vào vấn đề. “Tại sao con lại chuyển đi? Bây giờ con đang ở cùng với ai? Người sống ở đó là con trai hay con gái? Con phải nói cho mẹ biết sự thật.”
Duyệt Chiêu lấy điện thoại di động ra, chọn ra hai bức ảnh trong album đưa cho mẹ.
La Thanh Doanh nhìn kỹ hơn và thấy những bức ảnh chụp hai phòng ngủ, đồ đạc và những vật dụng trong phòng rõ ràng là theo phong cách nữ tính. Có vẻ như Duyệt Chiêu không hề nói dối bà ấy.
Hòn đá lớn treo lơ lửng trong lòng La Thanh Doanh trong nháy mắt rơi xuống đất, bà mừng vì điều mình lo sợ nhất đã không xảy ra.
Duyệt Chiêu lấy lại điện thoại, nhận ra sắc mặt mẹ mình đã thoải mái hơn rất nhiều, khóe mắt thậm chí còn có ý cười.
La Thanh Doanh nhẹ giọng nói: “Duyệt Chiêu, xem ra mẹ đã hiểu lầm con rồi.”
Duyệt Chiêu nghiêm túc nói: “Trước khi mẹ biết chuyện gì đã xảy ra, mẹ không nên nghe lời người khác sau đó gọi điện chất vấn con.”
La Thanh Doanh nhẹ nhàng gật đầu, giọng điệu càng ôn hòa hơn: “Việc này vì mẹ lo lắng cho con thôi, cho mẹ xin lỗi được không? Quả thật mẹ không tin lời người khác nói, mẹ có niềm tin vào con gái mình. Nếu con thật sự có bạn trai thì sao không nói cho mẹ được chứ?”
Duyệt Chiêu lặng lẽ nhìn mẹ, ánh mắt trầm tĩnh đến mức khiến người đối diện cô cảm thấy có chút kỳ lạ, bà ấy nói: “Thật sao?”
“Mẹ, hiện tại con đã có bạn trai rồi, nhưng con không sống cùng với anh ấy.” Duyệt Chiêu thẳng thừng nói.
Nụ cười của La Thanh Doanh trong nháy mắt liền biến mất, thậm chí bởi vì thông báo quá đột ngột nên cơ mặt bà có chút chuyển động: “Con có bạn trai à?”
“Vâng ạ.” Duyệt Chiêu nhìn thẳng vào mắt mẹ, không có ý định né tránh.
“Hai đứa quen nhau từ khi nào?” La Thanh Doanh lo lắng hỏi: “Cậu ấy là ai? Bao nhiêu tuổi rồi? Cụ thể cậu ấy làm gì? Gia đình cậu ấy làm gì? Con đã tìm hiểu chi tiết về những điều này chưa?”
Duyệt Chiêu đã đoán đúng, mẹ của cô chắc chắn sẽ hỏi những vấn đề này, cô nói thẳng: “Con gặp anh ấy khi còn sống một mình. Cậu ấy kém con hai tuổi, hiện đang làm thiết kế trong một công ty game R&D. Mẹ à, con biết rằng cha và mẹ rất quan tâm đến tình hình kinh tế của anh ấy, nhưng đó không phải là điều con quan tâm. Điều con thích là phẩm chất và tính cách của anh ấy, việc anh ấy cũng có cùng quan điểm sống với con. Trong cuộc sống, anh ấy thực sự rất hiểu con và luôn tôn trọng ý kiến con, con có thể cảm thấy hạnh phúc mỗi ngày khi ở bên anh ấy, thế là đủ rồi.”
La Thanh Doanh mở to hai mắt, không thể tin nổi nhìn con gái mình đã thay đổi nhiều đến mức nào.
“Duyệt Chiêu.” La Thanh Doanh đứng lên, cau mày nghiêm túc nói: “Con có đang đùa mẹ không? Con mau nói cho mẹ biết con có bạn trai hay không? Con không xem xét điều kiện nhà của cậu ấy mà chỉ chú ý đến những việc lãng mạn? Thật sự là có chuyện như vậy sao?”
Duyệt Chiêu cũng đứng lên, giọng điệu rất bình tĩnh nói: “Đúng vậy, con và bạn trai có quan hệ thật sự nghiêm túc, có chuyện gì không thể nói thẳng ra được? Mẹ không cần phải lo lắng quá đâu. Anh ấy là người rất nghiêm túc trong các mối quan hệ. Con cảm thấy anh ấy chỉ cần có thể nuôi sống bản thân mình là đủ.”
“Cậu ấy chỉ có thể tự nuôi sống mình thôi sao?” La Thanh Doanh hít một hơi, bị sốc trước lời tuyên bố thẳng thừng của con gái mình: “Còn con thì sao? Cậu ấy có thể nuôi con không?”
Duyệt Chiêu cười: “Con cần anh ấy nuôi sao? Không phải con đã ra ngoài làm việc rồi à? Hiện tại, con cũng không có ý định giấu mẹ nữa. Quả thật trong mấy ngày nay, con đều đi làm ở trong một nhà hàng. Mỗi ngày tuy rất mệt mỏi và vất vả nhưng con vẫn kiên trì kiếm được tổng cộng gần 10.000 nhân dân tệ, tuy số tiền không nhiều nhưng đây là lần đầu tiên trong đời con thực sự tự lực cánh sinh. Con rất tự hào vì mình đã làm được điều đó.”
La Thanh Doanh chống tay lên bàn, tức giận nói: “Duyệt Chiêu, con điên rồi sao? Con cho rằng khi con lớn lên, mọi hành động của con đều sẽ được chúng ta chấp nhận vô điều kiện sao? Mẹ nói cho con biết, chuyện tình cảm không phải là trò đùa. Hôn nhân lại càng quan trọng hơn, con phải cẩn thận, đây chắc chắn không phải là chuyện mà con có thể quyết định một mình! Nếu con không thích tiểu Triển và nhất quyết muốn tự mình tìm bạn trai, thì điều kiện của người đó ít nhất cũng phải tốt hơn tiểu Triển, nếu không thì chúng ta không thể chấp nhận cậu ấy?”
Duyệt Chiêu kiên quyết nói: “Anh ấy tốt hơn nhiều so với tên Triển Ngạn Chi kia.”
La Thanh Doanh cười lạnh: “Con tự tin như vậy sao? Vậy ngày mai con hãy mang cậu ấy về nhà để mẹ cùng cha con hỏi rõ ràng cậu ấy là người như thế nào. Nếu ngay cả dũng khí đưa cậu ấy về nhà con cũng không có, thì câu trả lời không phải đã rõ ràng rồi sao?”
Duyệt Chiêu trầm mặc mấy giây, có chút thất vọng nhìn mẹ, sau đó nói: “Mẹ, con phải nói cho mẹ biết trước, anh ấy có công việc mình thích, anh ấy sẽ không bao giờ nghe theo chỉ dẫn của cha mẹ tiếp quản công việc kinh doanh của nhà mình, điều đó là điều không bao giờ xảy ra.”
“Còn gì để nói sao?” La Thanh Doanh đột nhiên cười lớn, như nghe được một trò đùa trẻ con: “Con biết rõ tiêu chuẩn chọn con rể của nhà chúng ta là gì mà, cậu ấy không làm được việc tiếp quản, thậm chí còn không thử sức với nó. Vậy tại sao con phải cưới cậu ấy? Tại sao cậu ấy có thể sử dụng của cải mà cha con và mẹ đã dành dụm cho con mà không tốn chút công sức nào?”
“Có lẽ anh ấy không coi trọng những thứ đó một chút nào.” Duyệt Chiêu cau mày, đáp trả: “Mẹ cho rằng trên đời này tất cả đàn ông đều giống như Triển Ngạn Chi, vì tiền mà cố gắng lấy lòng con, thậm chí từ bỏ nhân phẩm sao?”
“Duyệt Chiêu, con còn quá ngây thơ.” La Thanh Doanh nén lại tiếng cười của mình, vẻ mặt lạnh lùng có chút buồn bã: “Ai không yêu quý tiền? Ai không đấu tranh vì tiền mỗi ngày? Con nghĩ trên thế giới có bao nhiêu người theo lối sống tự do, theo đuổi những điều không thực tế? Con coi thường những người thông minh và linh hoạt như Triển Ngạn Chi chỉ vì anh ta đã có thứ anh ta muốn mà không cần phải bỏ phí nhiều sức lực đúng không?”
Duyệt Chiêu lộ ra vẻ mặt bất lực: “Vậy à? Con có gia thế tốt như vậy mà phải chọn người mình không thích? Mẹ à, ngay cả người bạn trai con thích cũng không được tự mình lựa chọn sao?”