Thẩm Ánh Chi có một người anh bà con, cùng họ, nhưng họ không hòa hợp với nhau từ khi còn nhỏ, có thể vì một thứ mà tranh dành đến sứt đầu mẻ trán. Nếu không Thẩm Ánh Chi sẽ không chọn học đại học ở thủ đô xa xôi như vậy. Cô chỉ muốn sống thanh tịnh hơn.
"Chỉ là tôi không ngờ họ không muốn để lại chút nước canh nào cho tôi." Thẩm Ánh Chi ngồi ở ghế phụ trên xe Đàm Vân Thư, cười thầm, "Lão gia của tôi kể, anh chị họ nói tôi còn nhỏ, vẫn còn ở độ tuổi ăn chơi, làm sao có thể sớm như vậy đã tiếp quản công ty. Bản thân họ thì sao? Họ đã bén rễ ở công ty ngay từ đầu, thâu tóm quyền lực về phía mình, bố trí tai mắt ở khắp mọi nơi..."
Cô vừa nói vừa nhắm mắt lại, nhẹ nhàng xoa xoa lông mày, sắc mặt lúc này trông thật khó coi. Lần này cô vội vàng về nhà chính là để tát vào mặt hai anh chị họ vô dụng của mình. Ngoài Đàm Vân Thư, cô không thông báo với ai khác.
Cô cũng không nói với Lương Bái vì Lương Bái có mối quan hệ tốt với anh họ của cô.
Có đáng "ngạc nhiên" không?
Khi người không ngờ tới đột nhiên xuất hiện mà không hay biết.
Thẩm Ánh Chi cười lạnh, sau đó quay đầu nhìn Đàm Vân Thư, người được cô nhờ làm tài xế, nụ cười chợt đông cứng lại, bởi vì hoàn cảnh của cô không hẳn là khó khăn, cô vẫn còn chỗ đứng để gây ồn ào với gia đình mình.
Nhưng Đàm Vân Thư thì khác.
"Vân Thư..." Thẩm Ánh Chi nhìn dáng vẻ ưu tú của nàng, có chút do dự nói: "Cậu và Lư Quý Châu..."
Đàm Vân Thư không đợi cô nói xong, liền "Ừm" một tiếng, bình tĩnh nói: "Giải quyết xong rồi."
Thẩm Ánh Chi mím chặt môi, một lúc sau mới thả lỏng ra, hỏi: "Lúc nhìn thấy anh ta trên du thuyền cách đây không lâu, cậu là thích anh ta sao? Tim cậu có đập thình thịch không?"
"Không quan trọng."
"Tôi không quan trọng việc mình có thích anh ta hay không. Ánh Chi, tôi chỉ muốn đạt được những gì tôi muốn."
Giọng nói của Đàm Vân Thư không cao cũng không thấp, không nghe ra được cảm xúc thăng trầm trong đó: "Cơn gió thật tự do, tôi thì không."
-
Phương Du đã dành nhiều ngày liên tục để lướt điện thoại di động trong thời gian nghỉ ngơi. Cô không xem qua lịch sử trò chuyện hay những thứ tương tự. Thay vào đó, cô xem danh sách quà tặng do cư dân mạng đề xuất, xem xem có gì mua được để tặng cho Đàm Vân Thư không.
Cô không thể mua nước hoa vì Đàm Vân Thư đã có.
Chưa kể mỹ phẩm và các sản phẩm chăm sóc da, Đàm Vân Thư không hề thiếu chúng, ngay cả son môi cũng có thể mở được một gian hàng.
Vì vậy cô muốn mua thứ khác, một thứ gì đó thật bắt mắt, chỉ cần thoáng qua mọi người có thể nhìn thấy.
Cô xem xét đến đồ trang sức.
Bởi vì Đàm Vân Thư rất đẹp khi đeo khuyên tai, dây chuyền và vòng tay. Cho dù những thứ đeo trên người Đàm Vân Thư có xấu xí đến đâu, chúng cũng sẽ tự nhiên trở nên cao cấp, khi người khác đeo chúng thì hoàn toàn không thể sánh bằng.
Đàm Vân Thư là kiểu người dù khoác bao bố lên người vẫn đẹp, vẫn tỏa sáng.
Nhưng Đàm Vân Thư cũng có rất nhiều đồ trang sức.
Điều quan trọng nhất là Phương Du đã đi làm thêm trong nhiều năm, học được rất nhiều điều từ đủ loại người mà cô từng gặp, nên cô biết rằng Đàm Vân Thư luôn dùng các thương hiệu lớn và không có cái nào rẻ tiền.
Vì vậy với món trang sức chỉ đáng giá hai ngàn nhân dân tệ của cô, có lẽ sẽ làm giảm giá trị của Đàm Vân Thư.
Không được.
Cuối cùng, sau khi xem xét vài ngày, cô quyết định được thứ mình muốn mua cho Đàm Vân Thư, đó là một chiếc trâm cài áo.
Đàm Vân Thư chưa có trâm cài, ít nhất cô chưa từng thấy Đàm Vân Thư đeo.
Vì vậy, sau khi tan làm, cô đến một số trung tâm mua sắm ở Liễu Thành, cuối cùng cũng mua được một chiếc trâm cài áo giá 2.198 nhân dân tệ.
Chiếc trâm cài này có hình đám mây, màu sắc chuyển dần từ đỏ sang cam, trông hơi giống đám mây lúc hoàng hôn.
Phương Du thậm chí có thể tưởng tượng Đàm Vân Thư sẽ như thế nào khi đeo chiếc trâm cài như vậy lúc dẫn chương trình.
Chị bán hàng thấy Phương Du rất thích, không ngừng giải thích: "Cái trâm cài này là một kiệt tác nghệ thuật, tượng trưng cho Vân Uyển Vân Thư*, có một ý nghĩa cao đẹp..."
*云卷云舒 hay Vân Uyển Vân Thư: để chỉ một cuộc sống bình yên, an nhàn
Từ "Vân Thư" đánh trúng Phương Du, cô lập tức nở nụ cười rạng rỡ, khẳng định nói: "Chính là nó. Hãy giúp tôi gói nó lại một cách tinh tế hơn, cảm ơn."
"Được rồi."
Về món quà này, Phương Du càng nghĩ càng thích, càng ngắm càng Yêu.
Cô đặt chiếc túi lên bàn ở nhà, đi về phía trước không khỏi nhìn nó hai lần, khi quay lại thì nhìn thêm hai lần nữa.