Xuyên Đến Cổ Đại Làm Thợ Săn

Chương 48: Bạc đến từ đâu!

Ngô Quế Hoa chạy trốn rất nhanh, vừa chạy vừa quay đầu lại chế nhạo: “Ta chính là có lòng tốt nhắc nhở ngươi!”

Đương nhiên Lý Vượng không thể đuổi kịp bà ta, thở hổn hển dừng lại bước chân, quay đầu lại nhìn đến Vĩnh ca nhi, khuôn mặt già nua tức khắc trầm xuống. Đương nhiên ông ta sẽ bảo vệ ca nhi nhà mình trước mặt người ngoài, nhưng điều này cũng không trở ngại ông ta đóng cửa sân lại, nói ra nghi vấn về số bạc của Vĩnh ca nhi.

“Ngươi thành thật nói cho cha biết, số bạc đó đến từ đâu!"

Suy nghĩ của Lý Vượng cũng giống như Ngô Quế Hoa. Dù Vĩnh ca nhi làm việc chăm chỉ đến đâu, y cũng không có khả năng một lần đã kiếm được nửa lượng bạc. Về phần từ đồng lẻ đổi sang bạc thì lại càng không thể, với hoàn cảnh của nhà bọn họ, một văn tiền hận không thể bẻ thành hai phần, Vĩnh ca nhi làm sao có thể tích trữ nhiều như thế.

Vĩnh ca nhi thấy không thể trốn thoát, chỉ có thể nửa thật nửa giả nói ra chân tướng: “Lúc trước ta đã cứu một người, hắn đã lấy số bạc này để cảm tạ ta. Cha, ta thực sự không làm chuyện xấu, bởi vì thân phận của hắn là người xứ khác, ta mới không dám nói với người. ”

"Người xứ khác?" Lý Vượng có chút khẩn trương: "Ngươi cứu hắn như thế nào?"

Vĩnh ca nhi móc cái còi xương hổ treo bằng sợi dây thừng trên cổ áo ra: "Dùng cái này. Lúc ấy hắn bị bầy sói bao vây tấn công, ta liền thổi còi xương hổ, dọa lui những con sói đó..."

Lý Vượng vội vàng bảo hắn cất đi: “Không phải cha không cho ngươi dùng sao, lá gan của ngươi cũng quá lớn, còn dám chạy lên rừng núi!”

“Cha, ta cũng chỉ hái rau dại ở bên ngoài rừng núi, chưa tiến vào.”

Lý Vượng thở phào nhẹ nhõm: “May mắn lần này gặp phải chính là người xứ khác, hắn đã rời đi rồi. Lần sau không được tái phạm như vậy, nếu có người cảm thấy còi xương hổ của ngươi là bảo bối, muốn cướp đi của ngươi, cha xem ngươi làm sao bây giờ!

Vĩnh ca nhi cúi đầu, không dám nói với cha y, người xứ khác kia còn ở trong thôn, hơn nữa còn định ở lại lâu dài.

Tuy nhiên lúc ấy y tránh ở trong rừng, không để Trình Đạc nhìn thấy y thổi còi xương hổ. Hơn nữa lúc y đi ngang qua, Trình Đạc đã hôn mê rồi, hẳn là không có vấn đề gì đi?

Lại nói dù có thấy cũng không có gì, Trình Đạc lợi hại như vậy, sao có thể coi trọng một cái còi của y…