Thính lực của dị năng giả thật quá tốt, thỉnh thoảng hắn lại gặp ác mộng. Trình Đạc có chút lo lắng ngày nào đó hắn ngủ mơ hồ vào buổi tối, không cẩn thận trèo tường sang nhà cách vách, nhầm lẫn hàng xóm là zombie hoặc kẻ thù mà gϊếŧ chết!
Sống cách xa quần chúng liền không còn những phiền não như vậy, xung quanh chỉ có một hộ nhà của hắn, khi mộng du cũng sẽ không đi lang thang quá xa.
Trình Đạc còn có ý định xây một hàng rào cao một chút trong sân, để bao bọc ngôi nhà của mình, thứ nhất như vậy sẽ mang lại cảm giác an toàn, thứ hai còn có thể ngăn cản ánh mắt nhìn trộm của thôn dân khác…
Ngay khi Trình Đạc đang lên bố cục quy hoạch địa bàn của mình, Lý tam gia đột nhiên đưa ra một đề nghị: "Tốt hơn ngươi nên khai khẩn một mảnh đất để trồng rau ở đây, nếu không dùng bữa gì đó…có khả năng sẽ không quá thuận tiện."
Lý tam gia chỉ vào khoảng đất trống trải mọc đầy cỏ dại bên cạnh ngôi nhà đổ nát nói.
Ông ta thực sự sợ Trình Đạc không có đồ ăn, sẽ trực tiếp đi trộm rau trồng trên đất của người khác.
Ngày hôm qua ông ta còn vỗ ngực đảm bảo với mọi người, nếu Trình Đạc vừa đến đã làm ra việc trộm cắp, thì vị trí trưởng thôn này của ông ta có còn làm được nữa hay không?
Trình Đạc nghe vậy hơi ngẩn ra, dù hắn có đi săn cũng không thể không ăn rau, luôn đi trao đổi với thôn dân cũng không phải biện pháp tốt.
Hắn quay đầu nhìn về phía Lý tam gia, vẻ mặt có chút khó xử: “Này… thực ra ta không biết trồng trọt, tam gia có thể tìm một người đến đây hỗ trợ chỉ dẫn ta một chút hay không?”
“…Được rồi, ta trở lại sẽ hỏi giúp ngươi một chút.” Lý tam gia cũng không dám cam đoan, chủ yếu là bởi vì thanh danh hung ác của Trình Đạc đã truyền đi xa, thôn dân đều rất sợ hắn.
Gần đây lại là thời gian cày bừa vụ xuân, nhà nào cũng bận rộn với việc đồng áng. Xem bộ dạng của Trình Đạc có vẻ như không biết một chút gì, cần được hướng dẫn từng bước. Ông ta kiếm đâu ra một người rãnh rỗi như vậy, vừa không sợ Trình Đạc, vừa biết trồng rau lại không bận rộn việc đồng áng?
Lý tam gia đi trở về, Trình Đạc đứng trước ngôi nhà gần như biến thành phế tích, chỉ cảm thấy không biết phải xuống tay như thế nào.
Không phải là hắn không biết cách làm, mà là không có công cụ.
Xuyên tới cổ đại nửa tháng, lần đầu tiên Trình Đạc cảm thấy sự cấp bách của việc kiếm tiền.
Hắn đứng tại chỗ một lúc, sau đó về sơn động lấy cây thương gỗ của mình, xoay người lên núi. Chuyến này hắn chuẩn bị săn một con vật lớn...
Trình Đạc lên kế hoạch rất tốt, nhưng đôi khi con vật lớn không phải muốn là có. Hắn đi vòng quanh núi một ngày, đi đến cuối cùng liền bắt đầu hối hận. Sớm biết vậy thì trước đó lúc nhìn thấy tổ thỏ, hắn nên nghĩ cách đào tổ thỏ, tuy rằng thỏ khôn có ba hang, nhưng muốn chặn lại chỉ là có chút phiền toái mà thôi...
Còn có những con gà rừng thỉnh thoảng lại bay ra lắc lư trước mắt hắn, tuy nhỏ, nhưng cũng đều là thịt!
Khi chạng vạng, sắc trời đã tối. Trình Đạc đang rửa tay ở khe núi, lại uống chút nước để bổ sung hơi nước, đang do dự không biết nên đi về trước hay tìm một gốc cây tạm nghỉ qua đêm, liền nghe được tiếng đánh nhau truyền đến từ sâu trong rừng.