Đúng Như Em Ôn Nhu

Chương 48

Chương 48: Quyết định của Sanada Genemon X

Huấn luyện địa ngục
Edit+Beta: Tojikachan

Nguồn edit: mongthuycung.wordpress.com

“Ông thông gia, từ xa xưa tới nay ngài quan tâm chăm sóc cô con gái nhỏ của tôi như thế, nhà chúng tôi thật sự cảm kích.” Nakamura Shunseki mặc com-lê, cung kính ngồi quỳ ở trong phòng khách đạo quán, trên ghế là Sanada Genemon uy nghiêm.

“Chút lễ mọn này là một chút tâm ý của tôi và mẹ đứa trẻ, xin ngài nhất định phải nhận lấy.” bà Nakamura Chie ngồi bên cạnh Nakamura Shunseki, nhẹ nhàng xoay người, đẩy hòm phủ vải đỏ viền vàng về phía trước.

“Kimiko có thành tích hôm nay, thật sự rất cảm ơn ngài.” Ngài Nakamura cúi người một cái, hoàn thành tư thế cảm tạ.

“Thông gia không cần đa lễ như vậy.” lão nhân Sanada hơi hơi gật đầu, ánh mắt lợi hại nhìn tiểu đồ đệ ngồi quỳ ở phía sau cha mẹ, “Nakamura, nhanh đi thay trang phục kiếm đạo, hôm nay có huấn luyện đặc biệt.”

“Vâng, thầy.” Hơi hơi cúi lưng, giọng nói trong suốt quanh quẩn ở trong không khí.

Đợi Nakamura Kimiko rời đi, phu nhân Haruno chân thành mời Nakamura Chie cùng nhau ngắm hoa uống trà, con gái lớn nhà Nakamura cũng theo hai người đứng dậy. Trong tràng đạo, chỉ còn lại hai người đàn ông, bốn phía yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng góc áo ma sát.

“Thông gia, không dối gạt ngài, trận chung kết ngày đó, chiêu số Tân Âm Lưu mà Nakamura sử dụng chẳng phải tôi dạy.” giọng nam trầm thấp, âm điệu bình bình.

Nakamura Shunseki giật mình ngẩng đầu, hơi nhíu hai hàng lông mày.

“Tôi từng truyền thụ các chiêu số của Tân Âm Lưu cho năm đệ tử đầu, Nakamura rất trẻ, học tuyệt sát sớm chỉ sợ là nuông chiều đâm hư.” Sanada Genemon chậm rãi tự thuật, “Lúc vòng bán kết, nhìn thấy em ấy sử xuất Ánh Trăng, Đao Mười Chiêu, tôi cũng giật mình giống mọi người ở đó. Sau này nghĩ lại, sợ là lúc đối chiến với Thiên Tâm Lưu, nhìn thấy chiêu số của vài vị sư huynh, cho nên vụиɠ ŧяộʍ học.” Nói tới đây, ông nắm quạt giấy trong tay.

“Lão huynh Tezuka lúc đó còn tưởng rằng tôi đã tuyển em ấy làm người thừa kế, không biết tôi cũng khϊếp sợ.” ánh mắt của Sanada Genemon đột nhiên trở nên sắc bén, Phách khép quạt giấy lại, “Nhưng mà vòng bán kết, một kiếm cuối cùng của em ấy cũng là chiêu mà các đệ tử khác chưa sử dụng bao giờ, khả năng cũng là bọn chúng không làm được, chiêu này chỉ có tuyển thủ kiếm đạo tối thượng thừa mới có thể làm được. Kiếm vô nhị, lợi hại không phải ở chiêu thức, mà là tâm tình, là một loại tâm tình không có ta.”

Ông ấy đột nhiên buông cây quạt xuống, thân thể thẳng lại, ánh mắt kiên định nhìn về phía Nakamura Shunseki: “Từ một khắc kia bắt đầu, tôi thay đổi cái nhìn trước kia, Nakamura tuyệt đối có năng lực học tập tuyệt chiêu của Tân Âm Lưu.” Ngừng một chút, dùng giọng điệu trịnh trọng hơn nói, “Em ấy cũng tuyệt đối có thực lực trở thành người thừa kế Tân Âm Lưu, xin hãy yên tâm phó thác đứa trẻ này cho tôi đi.” Nói đến đây, lão nhân hơi hơi gật đầu.

“Vâng! Hết thảy liền nhờ ngài!” Nakamura Shunseki kích động lớn tiếng nói, nửa người trên hơi cúi.

“Nhưng mời thông gia ngàn vạn đừng nói cho Nakamura.” Lão nhân nhàn nhạt dặn dò, “Chuyện này coi như là bí mật giữa hai người chúng ta đi, Nakamura còn cần rèn luyện, biết quá sớm không tốt cho em ấy.”

“Vâng.” bố Nakamura thận trọng cam đoan.

“Làm người thừa kế, huấn luyện khác vớicác đệ tử còn lại, cho nên về sau nhìn thấy đứa trẻ mỏi mệt, mong nhà anh ngàn vạn đừng oán hận.” Sanada Genemon nghiêm túc nhìn đối phương, sau đó thay đổi ngữ điệu, thoải mái nói, “Nghe nói thông gia rất thích câu cá, Kamechirou và ba nó đã chuẩn bị xong đồ đi câu. Nói là muốn mời mọi người ăn cá biển tươi mới trong cơm trưa, xin mời thông gia cùng bọn họ vui vẻ xuất hành đi.”

“Thật sự cảm ơn ngài.” Nakamura Shunseki lui ra sau hai bước, chậm rãi đứng dậy, “Ông thông gia, nhờ ngài.”

Thay xong trang phục kiếm đạo,đi nhẹ nhàng về phía đạo quán. Nhìn tay trái thương tàn, có lẽ lão nhân Sanada sẽ dịu dàng với tôi chút, không khỏi có chút may mắn.

Rung đùi đắc ý đi vào, nhìn thấy một màn trước mắt, không khỏi sửng sốt, chân bất giác lui ra sau.

“Nakamura, còn chần chừ cái gì? Còn không mau đến đây!” Lão nhân giận dữ nhìn tôi.

“A, vâng…” Không tình nguyện đi về phía lão nhân, nâng mắt lên không tự chủ được liếc về phía giữa sân. Người quỳ trên đất không phải là 6 vị huấn luyện viên ở đây sao, sao hôm nay không dạy học sinh, lại bị phạt quỳ ở trong này?

“Nakamura, xét thấy tay trái của em bị thương, hôm nay liền tiến hành luyện tập đặc biệt.” Lão nhân mở giấy phiến, không có ý tốt nhìn tôi, “Vài vị huấn luyện viên phía dưới, ba người một tổ tiến hành luyện tập tấn công em.” Không thể tin nhìn ông ấy, lão đại, em bị thương! Bị thương! Hơi hơi nâng tay trái lên, ý đồ nhận sự đồng tình.

Lão nhân lườm tay bị thương của tôi một cái, vô tình nói: “Bị thương thành như vậy, thầy sẽ không bắt em cầm kiếm trúc.” Cái gì? Đây mới là khoa trương nhất đấy! Ý của thầy là muốn em làm bia ngắm?

“Các cậu, không cho phép nhẹ tay, nghe thấy không?” Lão nhân nghiêm túc mệnh lệnh cho sáu người trên đất.

“Vâng!” Tiếng trả lời vang dội không khỏi làm chân tôi mềm oặt.

Đội mũ bảo vệ, giật giật tay trái. Lão nhân thật đúng là lo lắng chu đáo, cho tôi một cái bao tay to như vậy để bảo vệ vết thương, cũng hạ lệnh không cho tôi dùng tay bị thương. Nhưng mà! Nhưng mà như thế này không phải là càng giảm bớt tốc độ của tôi sao? Kéo một bông vải vướng víu lớn như vậy như vậy, vận động không hề linh hoạt tí nào.

“Bắt đầu!” Lão nhân ra lệnh một tiếng, ba người cao lớn xông về phía tôi.

Huấn luyện viên quân giáp, quân ất, quân bính chia nhau đứng ở phía trước tôi, phía bên phải 120 độ, bên trái 120 độ, thành một cái tam giác đều giáp tôi ở chính giữa. Đột nhiên quân giáp đằng trước chỉ mũi kiếm bắt đầu tấn công, tôi nhìn chuẩn cơ hội, chân phải bước ra một bước về phía ông ta, thân thể hơi ngồi xuống. Ngay tại lúc kiếm trúc đánh xuống, lệch người vòng qua khỏi sự vây quanh của quân ất cùng quân bính.

Đột phá thành công khỏi vòng tam giác, loại vây công vừa rồi là nguy hiểm nhất với khắp nơi trên thân thể. Nhìn ba vị đứng thẳng thành đường thẳng trước mắt, như vậy mới đúng. Hãy để cho em dập nát công kích của các thầy đi!

Eo hơi ngả ra sau, thân thể uốn đứng dậy, bước chân lui ra sau, tránh thoát cú đánh ngang bụng của quân ất. Còn chưa đứng ổn, quân giáp đã tấn công mặt. Cúi người hạ eo, hai tay giao nhau ở trước ngực, lộn ngược một cái ra sau, ở cách đó không xa đứng ổn. Một hơi còn chưa hít, phía sau, một bóng đen tiến lên, gãy bị đánh nặng một cái, tuy rằng mũ bảo vệ rất tốt, nhưng vẫn có thể cảm giác được uy lực của nó.

“Thầy!” Tôi lấy mũ bảo vệ xuống, căm giận chạy về phía lão nhân Sanada, “Trong trận đấu kiếm đạo, không cho phép đánh cái gáy mà!”

“Ai nói đây là huấn luyện trận đấu kiếm đạo?” Lão nhân khép cây quạt lại, ánh mắt lợi hại nhìn về phía tôi.

Cái gì? Khóe miệng tôi run rẩy, hai tay khẽ run.

“Hôm nay chừng nào em có thể đoạt được kiếm trúc của một người trong đó, thì lúc đó, huấn luyện buổi sáng kết thúc.” Lão nhân Sanada hơi thẳng người lên, chuyển hướng sáu người kia, nghiêm túc nói, “Các cậu, ai bị em ấy đoạt được kiếm trúc, trưa hôm nay không cho phép ăn cơm!”

Tôi trừng lớn mắt nhìn về phía “sáu tráng sĩ”, bình tĩnh trong mắt bọn họ biến mất, bắn ra từng trận sát khí. Quả nhiên, người là thép, cơm là sắt. Giận mà không dám nói gì nhìn nhìn lão nhân, mọi người đều không dễ chịu!

Hơi ngồi nghiêng đầu, tránh thoát cú đánh phải của quân bính. Chân trái phát lực, nhanh chóng di chuyển đến gần quân giáp, bàn tay trái nhanh hạ xuống dưới, cánh tay phát lực, đâm vào bụng người kia. Cách đồ bảo vệ, hình như quân giáp cũng cảm thấy đau đớn, lui ra sau mấy bước.

“Nakamura, không cho phép sử dụng chiêu thức tấn công.” Bên tai truyền đến tiếng nói uy nghiêm của lão nhân.

Cái gì? Muốn tôi bị động bị đánh? Tôi bất giác quay đầu về phía bên ngoài sân. Đúng lúc này, đầu, bên hông, lưng bị ba kiếm nặng đồng thời đánh tới. Lực lượng lướn áp cơ thể của tôi xuống sàn, nửa quỳ ở nơi đó, trong lòng cuồng hô: bố mẹ già, hai người ở nơi nào, con gái ngài bị quần ẩu!

Lúc này, đang ở bờ biển hưởng thụ ánh mặt trời tươi đẹp, gió biển thổi tới, đang cầm trong tay cần câu cùng bác thông gia thân thiết nói chuyện với nhau, Nakamura Shunseki đột nhiên hắt xì một cái. Ông sờ sờ mũi, trong lòng thầm nghĩ: con gái, cố lên đi! Bố sẽ ủng hộ con trên tinh thần.

Hai đợt công kích của ba người đi qua, tôi tổng cộng đã trúng sáu kiếm trúc, nếu là đao thật, tôi đã chết vài lần. Quỳ rạp trên mặt đất, há to miệng thở dốc.

“Thế thôi mà đã không được rồi?” Một đôi chân to đi dép bông màu trắng hiện tại trước mắt, “Cầm một cái quán quân đoàn thể Kanto đã tự mãn? Em chỉcó thế thôi sao?” tiếng của lão nhân có vẻ chói tai khác thường.

“Không phải!” Tôi phe phẩy đầu, lớn tiếng phản bác.

“Không phải?” Ông ta khẽ hừ một tiếng, “Hừ! Thầy thấy em đúng thế đấy!”

“Không phải! Không phải!” Tôi đứng bật dậy, quyệt miệng, trợn tròn hai mắt, “Quán quân Kanto thì tính cái gì? Quán quân cả nước thì tính cái gì? Tôi muốn mạnh hơn tất cả mọi người!” Lần đầu tiên không kiêng nể gì nhìn chằm chằm lão nhân, lần đầu tiên rống to với thầy.

Sanada Genemon chẳng những không mất hứng, ngược lại đôi mắt mang ý cười, khẽ động khóe miệng, rất vừa lòng nhìn tôi.

“Lại đến!” Tôi rất có khí thế xoay người, nhanh chóng sải bước vào giữa sân.

Tĩnh tâm ến, bụng nhẹ nhàng di động, tụ khí đan điền. Tôi chuẩn bị tốt, mọi người lên đi!

Eo ngả ra sau, nửa người trên hơi khuynh, tránh thoát cú chém ngang của quân ất. Dưới chân nhẹ chuyển, nghiêng thân tránh đi cú đánh bất ngờ của quân giáp bên cạnh. Nhìn thấy quân bính từ xa xa quát to một tiếng, giơ kiếm vọt về phía tôi. Thân thể hơi hơi hạ xuống, trực diện nhằm về phía ông ta. Quân bính đang chạy không liệu được tôi nghênh địch chính diện, dưới chân bị kiềm hãm, kiếm trúc bổ từ trên xuống dưới nhằm vào mặt tôi. Chính là trong nháy mắt này, tôi đột nhiên tăng lực, nghiêng thân tránh thoát một kích này, cấp tốc đi đến gần ông ta. Tay trái gấp khúc, lấy khuỷu tay kẹp lấy kiếm trúc ghì xuống, tay phải nắm lại, khớp ngón tay của ngón giữa gồ lên, đánh mạnh vào huyệt tê trên cổ tay phải ông ta. Trong nháy mắt chống đỡ tay hắn mất lực, một phen đoạt được kiếm trúc.

Quân giáp, quân ất lấy tư thế cơ bản dừng lại, quân bính ngơ ngác nhìn tay phải của mình.

Tôi ném đi vũ khí cướp được, một phen xốc lên mũ bảo vệ, hơi thở gấp nóivới lão nhân Sanada: “Thầy, như vậy là được rồi chứ.”

“Ừ.” giọng điệu của Sanada Genemon bằng phẳng, vừa lòng nhìn tôi, “Huấn luyện buổi sáng kết thúc.” Tạm dừng một chút, dùng giọng điệu uy nghiêm nói: “Hashimoto Tomisaburo sẽ không ăn trưa hôm nay.” Xem quân bính ai oán, trong lòng tôi yên lặng xin lỗi: rất xin lỗi thầy, em cũng bất đắc dĩ.

Đợi sáu huấn luyện viên rời khỏi, lão nhân Sanada đi đến bên cạnh tôi, nghiêm túc chăm chú nhìn tôi, nghiêm túc hỏi: “Biết ý nghĩa sâu xa của Tân Âm Lưu chúng ta là cái gì không?”

Thành thật lắc lắc đầu, tò mò nhìn thầy.

“Vô đao thủ.” Lão nhân ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, trong mắt lóe ra ánh sáng vô tận, ” ‘Không gϊếŧ người, chúng ta không gϊếŧ mà thắng’, đây là nguyên lời của sư tổ. Tay không, chế trụ vô đao thủ của đối thủ, chính là ý nghĩa sâu xa cuối cùng của Tân Âm Lưu chúng ta.”

Giờ khắc này, thầy có vẻ trang nghiêm mà loá mắt, thân hình gầy gò có vẻ cao lớn dị thường.

Spoi:

“Kimiko.” Một tiếng dịu dàng gọi, khiến tôi tỉnh táo lại từ suy nghĩ tà ác.

Chậm rãi quay đầu, mỉm cười như mưa thuận gió hoà: “Kunimitsu, trận đấu hôm nay cố lên nhé!”

“Ừ.” Cậu ấy nhè nhẹ trả lời, trong mắt tràn đầy ý cười.