Đúng Như Em Ôn Nhu

Chương 47

Chương 47: Ôm X Nhà ma đáng sợ
Edit+Beta: Tojikachan

Nguồn edit: mongthuycung.wordpress.com

Hùng hổ giương nanh múa vuốt, toàn bộ sát khí khai hỏa. Đám “sâu xanh” trợn mắt há hốc mồm mà tránh ra một đường, tôi kéo Kunimitsu rời đi nhanh như sao băng.

Quá đáng, các cậu dám vươn tay heo ra, háu đói ăn đậu hủ non mềm trắng trắng của Kunimitsu nhà tôi. Rồng mạnh không chấp rắn trên đất, mỹ đức nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, tôi liền chịu nhục, nén giận không đi so đo. Nửa ngày rồi mà các cậu còn dám công khai lên án bạn gái chính quy như tôi, đúng là không muốn sống mà!

Càng nghĩ không khỏi càng giận, bước chân nhanh hơn, giống như đầu tàu cao tốc chạy về phía trước. Đột nhiên cảm giác được trên tay bị kéo nhẹ nhàng một cái, dần dần chậm lại, giương mắt nhìn lên. Tezuka mỉm cười nhìn tôi, tôi bĩu môi, tỏ vẻ vẫn không vui.

Kunimitsu yêu chiều nhìn tôi, khóe miệng càng kéo càng cao. Cánh tay dùng sức một cái, một tay ôm lấy tôi vào trong ngực. Chóp mũi tràn ngập mùi thơm của cơ thể nhẹ nhàng khoan khoái đặc hữu của Tezuka, hai tay tôi ôm lấy eo cậu ấy, khuôn mặt nhẹ nhàng dụi dụi ngực cậu ấy. Kunimitsu dịu dàng đặt một tay quanh eo tôi, một tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của tôi.

Phách ~ phách ~ phách ~Tiếng vỗ tay vang dội làm tôi bừng tỉnh, ngẩng đầu, nhìn chị Kikuri đang vỗ tay và nhóm người Seigaku nghẹn họng nhìn trân trối, não như sung máu, giống hệt đà điểu giấu mình vào vòng ôm của Kunimitsu.

“Không hổ là Nhất Tịch của câu lạc bộ kiếm đạo nữ chúng ta, làm tốt lắm!” chị Kikuri, chị đừng nói nữa mà, còn nói nữa là em sẽ chảy máu não mất.

“Cậu em của Seigaku phải cố lên, tuần này, Nakamura nhận được số lượng thư tình gần bằng đội trưởng bọn chị, đúng 57 bức thư!” Cảm giác được cánh tay Kunimitsu đang ôn tôi chặt hơn, vụиɠ ŧяộʍ giương mắt nhìn đến xa xa tiền bối Yamato đẩy đẩy kính trên mặt. Sau đầu hiện lên mấy vạch đen, chị Kikuri đúng là lửa cháy đổ thêm dầu, một mũi tên trúng hai con chim.

Phía sau, Echizen Ryoma bị “fan Ryo” vây điên cuồng ở giữa, gian nan ngẩng đầu giữa những cái ôm của đám sói nữ, thấp giọng lẩm bẩm: “Số mạng của đội trưởng thật tốt.”

Đi ra phòng giao tiếp quần ma loạn vũ, hai người nắm tay nhau bước chậm ở trong vườn trường. Nghiêng đầu, tò mò nhìn quán hàng và hạng mục hoạt động đủ loại kiểu dáng bốn phía. Nhìn thấy một bảng hiệu bằng gỗ cách đó không xa, tôi dừng lại, kéo kéo cậu ấy.

(* quần ma loạn vũ: lũ quỷ múa loạn)

“Chúng ta đi chơi cái này đi.” Dùng tay trái bị thương chỉ chỉ cái nhà ma tản ra hơi thở âm trầm kia.

“Được.” Tezuka có chút kinh ngạc nhìn tôi.

Kunimitsu giúp tôi vén lên rèm cửa dày, nắm chặt tay cậu ấy chậm rãi đi vào. Đột nhiên dưới chân vang lên một cái, tôi kinh hãi nhảy vào trong lòng Kunimitsu.

“Đừng sợ, là đệm bơm khí.” Trong bóng đêm, giọng nói củacậu ấy bỗng có cảm giác an toàn.

Cậu ấy hơi nghiêng người đi ở phía trước tôi, tôi nhanh chóng kề bên cậu ấy chậm rãi đi. Bốn phía vang lên nhiều tiếng nức nở, tản mát ra từng trận khí lạnh. Gió lạnh thổi nhẹ mái tóc dài, tôi cảnh giác nhìn quanh bốn phía. Nơi này nghiễm nhiên là một ngôi miếu cổ đại bị bỏ hoang, cửa miếu khép hờ đóng lại mở ra theo gió thổi. Một cái cầu nhỏ bị mục nát cách đó không xa không biết chỉ hướng phương nào, còn có một đường nhỏ đầy cỏ dại không biết dẫn đi đâu.

Ngay tại lúc chúng tôi dừng chân quan sát bốn phía, một cánh tay toàn xương trắng bạch lởm chởm đột nhiên vươn ra từ phía sau, chạm vào gò má trái của tôi.

Tôi ngây người ở tại chỗ, mắt chậm rãi nhìn sang bên trái.”Á!!!” thét chói tai một tiếng, sau đó tay phải nhanh chóng rời khỏi tay trái Tezuka. Căng lớn gan bàn tay ra, dùng sức bắt lấy cái tay quỷ kia, bốn ngón co lại một cái, ngón cái cào mạnh.

“Phách!” Bẻ gẫy ngón áp út và ngón út của xương trắng, vẫn kinh hồn ném hai cái xương cốt kia lên không trung. Vừa quay đầu lại đã thấy bạn hoá trang thành “nữ xương”, đang vươn tay mình ra khỏi áo choàng màu đen rộng rãi, sờ sờ đạo cụ đã bị tôi làm hỏng, ngơ ngác nhìn tôi.

“Rất xin lỗi,phản xạ có điều kiện, phản xạ có điều kiện.” Tôi vừa cúi đầu vừa xin lỗi, “Tớ thật sự không cố ý.”

Vị “nữ xương” kia buồn bực sờ sờ đầu, xoay người rời đi.

Ngọn đèn ám chiếu xạ lên trên Tezuka, cậu ấy nhíu mày, buồn cười nhìn tôi.

“Ha ha ha ha, tiếp tục, tiếp tục, không thể lãng phí hiệu quả âm thanh tốt như thế.” Tôi gãi đầu ngây ngô cười.

Đi ở trên cầu nhỏ mục nát, tấm ván gỗ dưới chân lạch cạch rung động. Không khí âm trầm khiến tim tôi dựng thẳng, thần kinh căng cứng. Cảm nhận được tôi sợ hãi, Kunimitsu nắm chặt tay của tôi, tôi dán mình lên cánh tay trái của cậu ấy, tham lam hấp thu hơi ấm trên người cậu ấy. Dưới cầu nhỏ âm trầm tràn ngập sương mù, bốn phía yên tĩnh đáng sợ. Đột nhiên không trung phốc phốc xuất hiện một cái bóng đen, tôi ôm cổ Tezuka, vùi đầu bất động.

“Chỉ là chim đang bay thôi.” Kunimitsu dùng giọng nói dịu dàng an ủi nói, sờ nhẹ gò má của tôi.

Chậm rãi ngẩng đầu, đúng lúc này, mắt cá chân trái bị một cái tay lạnh lẽo thủ bắt lấy.”Á!” Thét chói tai lên tiếng, tim đập tạm dừng, đồng tử rụt lại, theo bản năng xoay người, giơ chân phải đá bay.

“Hự!” Kinh ngạc nhìn thấy một bóng người màu hồng trong sương trắng dưới cầu chậm rãi ngã xuống.

Oành! Bốn phía sáng bừng, đôi mắt nhất thời không chịu nổi ánh sáng mạnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hơi hơi nheo lại.

“Junko!” Sau tấm vải to màu đen, vài người chạy vội đến.”Cậu không sao chứ!”

Sau khi hai mắt thích ứng ánh sáng chung quanh, nhìn thấy dưới cầu có một bạn nữ mặt vẽ màu trắng bệch, mặc trang phục cổ đại màu trắng đang ngồi bệt xuống đất, một tay ôm gò má trái. Vài bạn học khác hóa trang thành Hà Đồng*, tuyết nữ, trâu quỷ vây quanh ở vị “Hashihime”** kia, căm giận nhìn tôi.

(*Hà Đồng: là một loài thủy quái không có thực, chỉ có trong trí tưởng tượng của người Nhật)

(** Hashihime:cô gái của cây cầu, là một nhân vật đầu tiên xuất hiện trong văn học thời Heian của Nhật Bản, cô là một người vợ cô đơn chờ chồng/người yêu trở về nhưng do sự không chung thủy của mình, cô đã trở nên ghen tuông và thành một con quỷ)

“Tớ thật sự không cố ý, tớ chỉ là theo bản năng, theo bản năng.” Tôi cuống quít giơ tay giải thích, “Từ nhỏ chỉ cần có nguy hiểm, là tớ sẽ bất giác phản kháng, đây là bản năng.” Dùng ánh mắt cầu xin nhìn Kunimitsu.

“Khụ khụ.” Cậu ấy nâng nâng mắt kính, xoay người xin lỗi, “Thật sự xin lỗi, cậu ấy là vận động viên kiếm đạo, thần kinh vận động khá mẫn cảm.”

“Rất xin lỗi, rất xin lỗi.” Tôi cúi đầu chín mươi độ “Tớ quá lỗ mãng, thật xin lỗi. Nếu bạn ấy có vấn đề gì, tớ có thể mang cậu ấy đi bệnh viện.” Lần này thật sự làm quá đáng, tôi khóc không ra nước mắt nghĩ.

“Tớ không sao.” Vị “Hashihime” kia chậm rãi đứng lên, chậm rãi mở môi, chỉ thấy hiện ra hàm răng bị hóa trang thành màu đen bên trong, “Nhưng, về sau bạn đừng nên vào nhà ma. Vì an toàn của cậu, cũng vì an toàn của bọn tớ.”

“Ừ” Cắn môi, bất đắc dĩ đáp.

Đi ra nhà ma, cúi đầu, nặng nề thở dài.

“Chắc Kunimitsu mất hứng, tớ đả thương người.” vô lực nói.

“Cậu không cố ý.” Cậu ấy yên lặng nhìn tôi, tràn ngập tin tưởng, “Về sau chú ý.”

“Ừ.”

Vì hòa dịu tâm tình của tôi, Kunimitsu cố ý dẫn tôi đi vào đám đông. Đi đến trước quán ăn vặt tỏa hương thơm bốn phía, đi đến quán rối gỗ tràn ngập cười vui, chen vào phòng chơi trò chơi náo nhiệt phi phàm. Cảm xúc chậm rãi như tiết trời ấm lại, tươi cười lại trở lại trên gương mặt.

Lẳng lặng tùy ý Kunimitsu kéo tay tôi đi qua biển người trùng trùng. Đám đông bên cạnh, tiếng động dần dần mơ hồ, âm thanh bóng người giao hòa thành khung cảnh đầy màu sắc, cậu ấy nhẹ nhàng quay đầu, chúng tôi yên lặng chăm chú nhìn nhau, dưới chân không biết đi bao lâu, một khắc ấy, trong trời đất như chỉ có hai người.

Đi đến dưới tàng cây bạch dương bên cạnh sân Tennis, lá cây hình trái tim bay bay theo gió, lá và lá bất chợt va chạm nhau, phát ra tiếng vang sàn sạt. Gió khẽ thổi mái tóc tơ của tôi bay lên, mềm yếu chạm vào gương mặt Tezuka. Góc áo bay lên, ánh sáng giao nhau rọi lại.

“Này, Kunimitsu.” Tôi khẽ mở miệng.

“Ừ?”

“Thanh Thanh Tử Khâm, du du ngã tâm; đãn vi quân cố, trầm ngâm chí kim*.” Tràn ngập thâm tình, khẽ mở đôi môi, dùng giọng nói trong suốt ngâm một câu tiếng Trung.

(*Câu thơ trên trong bài “Đoản ca hành kỳ 2” thời Tam Quốc, Tào Tháo sáng tác, bản dịch của Cao Tự Thanh: Xanh xanh áo ai, lòng ta bồi hồi; chỉ vì ai đó, trầm ngâm đến nay)

Cậu ấy lẳng lặng kéo tay của tôi, ấm áp nhìn tôi: “Bleib bei mir,wenn du alt wuerde,dann wuerden wir immer im Spring leben.” tình ý nhè nhẹ, tiết tấu như âm nhạc, tiếng nói trong trẻo, cậu ấy lấy một câu thơ tiếng Đức duyên dáng để đáp lại.

Cũng không hỏi, cũng không nói gì thêm, hai người dùng ngôn ngữ không quen thuộc của nhau để kết nối tình cảm.

Tình cảm yên lặng bao quanh, gió thổi qua chồi non mơn mởn trên cây, xa xa phảng phất như vọng đến tiếng đàn uyển chuyển. Dưới tàng cây có một đôi thân mật gắn bó, cô gái tươi ngọt nhắm mắt lẳng lặng tựa vào bờ vai rộng lớn của chàng trai. Sợi tóc hai người giao triền, nắm tay nhau, khuôn mặt chàng trai nhẹ nhàng đến gần, đôi môi ấm áp dịu dàng in lên trán trơn bóng của cô gái.

Trong gió truyền đến tiếng ngâm tụng như có như không: “Nếu bạn già đi, xin hãy ở bên tôi, chúng ta sẽ cùng nhau sống trong những ngày xuân.”

Spoi:

“Thông gia, không dối gạt ngài, trận chung kết ngày đó, chiêu số Tân Âm Lưu mà Nakamura sử dụng chẳng phải tôi dạy.” giọng nam trầm thấp, bình bình âm điệu.

Nakamura Shunseki giật mình ngẩng đầu, hơi nhíu hai hàng lông mày.