Nhà Trọ Địa Ngục

Quyển 15 - Chương 11: ổ khóa

Khoảng cách giữa Thâm Vũ và Tử Dạ ngày càng gần, thời điểm hai người chỉ còn cách nhau không đến 1m, Thâm Vũ bỗng nhiên cảm giác dường như có gì đó không đúng. Gương mặt Tử Dạ không hề có bất kỳ biến hóa nào, đôi mắt đờ đẫn như người chết.

Nàng dừng chân, không tự chủ được lùi về sau vài phần.

"Ngươi... Là Tử Dạ sao?"

Nhưng Tử Dạ ở trước mặt nàng không hề trả lời, vẫn cơ giới hóa, bước về phía Thâm Vũ. Cảnh tượng quỷ dị như vậy làm Thâm Vũ lập tức hiểu ra!

Người này không phải là Tử Dạ!

Nhưng đúng lúc này Tử Dạ duỗi cánh tay ra, bắt được cánh tay của Thâm Vũ!

Trong lúc tình thế đang ngàn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên ở đằng sau góc rẽ đi ra một người, đúng là Thiết Vũ! Hắn nhìn thấy Tử Dạ và Thâm Vũ liền vui mừng, chạy tới túm lấy vai Tử Dạ nói: "Tìm được các ngươi, quá..."

Một chữ "Tốt" còn chưa ra khỏi miệng, Tử Dạ đã quay người lại, một tay túm lấy thân thể Thiết Vũ!

Thâm Vũ liền bắt lấy cơ hội này, vùng bỏ chạy! Vừa rẽ vào một đầu hành lang khác, nàng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Thiết Vũ phát ra! Mà trong nội tâm Thâm Vũ lúc này thấy cảm ơn Thiết Vũ, nhờ hắn nàng mới thoát được một mạng.

Lúc này Thâm Vũ nhất định phải tìm ra Tinh Thần. Bởi vì nàng tự nguyện tiến vào nhà trọ cho nên có đặc quyền, mười lần huyết tự đều có thể truyền tống trở về nhà trọ. Nàng phải để Tinh Thần đi bên người, tới lúc kết thúc còn có thể cho hắn đi nhờ về nhà trọ. Dù sao, căn biệt thự này đã bị nguyền rủa, tất cả cánh cửa đều không thể nào mở ra , rất có thể phải tìm được sinh lộ mới có thể rời khỏi đây, trong tình huống xấu nhất, nàng có thể mang hắn trở về nhà trọ khi huyết tự kết thúc.

Vô luận như thế nào, Thâm Vũ nhất định phải để Tinh Thần và mình cùng một chỗ trở về nhà trọ! Cùng sống sót với Tinh Thần mới chính là nguyện vọng nàng tiến vào nhà trọ. Trên thế giới này Tinh Thần chính là nguồn sống của nàng, cho dù hy sinh tánh mạng mình đổi lấy sự sống cho hắn nàng cũng không từ.

Trước mắt, điện thoại không có tín hiệu, không thể liên lạc với ngoại giới, cho dù ở trong biệt thự cũng không thể nào liên lạc với những người khác. Nếu không, Lý Ẩn đã sớm gọi điện tới. Thâm vũ cũng không thể dùng cách này tìm kiếm Tinh Thần.

Ngôi biệt thự này tương đối lớn, chạy tới ba bốn đầu rẽ mà không thấy cuối, số lượng gian phòng đếm muốn hoa cả mắt. Cả tòa biệt thự này có thể sinh sống được cả một đại gia tộc.

Ngôi biệt thự này từng là Tổ phòng Bồ gia, có thể thấy ngày xưa Bồ gia là một gia tộc phú hào cỡ nào. Bất quá, về sau Bồ gia cũng sa sút, cuối cùng Bồ Mỹ Linh bán đi tổ phòng, nhiều lần chuyển chủ, cuối cùng trở thành nhà của Tinh Thần. Cái duyên phận này thực sự là không thể nào tưởng tượng nổi.

Nhưng giờ phút này, ở nơi này đã trở thành ác mộng chi địa.

Thâm Vũ đối với Bồ gia, không hề có chút tình cảm nào, họ Bồ đối với nàng chính là căn nguyên của hết thảy sỉ nhục, tuyệt vọng và hắc ám. Nàng không hi vọng nhấc lên một chút quan hệ nào với Bồ gia, thế nhưng hôm nay nàng lại bước chân vào nơi này, nơi người kia đã từng lớn lên.

Người kia...

Hắn đã từng như thế nào đây? Là cái gì đã biến hắn trở thành ác ma? Chẳng lẽ ảnh hưởng của Ma Vương đáng sợ như thế sao? Hay là thuần túy biếи ŧɦái như Mộ Dung Thận?

Thâm Vũ không thể biết được đáp án.

Đúng lúc này nàng đi tới đài phun nước ở giữa tầng hai. Hồ phun này chiếm diện tích rất lớn, là nơi nối thông giữa những đường rẽ.

Ở nơi này, có rất nhiều đầu hành lang để chọn lựa,Thâm Vũ nhất thời không biết nên chọn cái nào, nàng biết rõ, Tử Dạ chắc chắn đang đuổi theo nàng...

Không thể nào tìm được Tinh Thần, làm nội tâm nàng bực bội không thôi, vì cái gì căn biệt thự này lớn tới như vậy? Vì sao điện thoại lại không thể nào liên hệ? Nếu là lúc trước, nàng có thể vẽ ra bức họa để biết hắn ở đâu, nhưng bây giờ, nàng cũng chẳng khác gì những hộ gia đình khác.

Thâm Vũ nhìn nhìn, nàng lựa chọn tổng cộng bốn đường rẽ , nàng nghĩ ngợi quyết định chọn một đầu hành lang trong số đó, vừa sải bước chân, thình lình từ trong một đầu đường rẽ chạy ra một người.

Người đó... Đúng là Biện Tinh Viêm!

"Biện Tinh Viêm, " nàng lập tức chạy tới hỏi: "Ngươi, ngươi không sao chớ?"

Sắc mặt Tinh Viêm lúc này trắng bệch, giống như đã trải qua một chuyện gì đó cực kỳ khủng bố.

"Các ngươi nói đúng." Tinh Viêm cuối cùng mở miệng: " Thế giới này, xác thực có quỷ hồn tồn tại. Cho nên, cho nên..."

"Cho nên? Cho nên cái gì?"

"Ngươi, nói cho ta biết." Hắn gian nan mở miệng, dùng giọng điệu run rẩy nói: " Sự tình về nhà trọ. Ta, ta dường như quên một chuyện trọng yếu, mà ta phải nhớ lại..."

Thâm Vũ cau mày: " Rời khỏi nơi này trước, vừa đi vừa nói chuyện, Tinh Thần đâu? Tinh Thần không ở cùng một chỗ với ngươi sao?"

"Ngươi có biết mắt phải của Tinh Thần mất đi như thế nào không?"

Tinh Viêm không trả lời, nhưng hỏi lại Thâm Vũ.

"Cái gì?" Thâm Vũ sửng sốt, không rõ vì cái gì Tinh Viêm lại nhắc tới chuyện này.

" Thời điểm tháng một năm ngoái, lúc đó ta mang theo Tinh Thần, lái xe ở ngoại ô, cuối cùng xảy ra tai nạn. Lúc ấy hai người chúng ta đều bị thương nặng. Ta hôn mê gần hai tuần lễ mới tỉnh lại. Mà Tinh Thần thì chậm hơn vài ngày mới tỉnh lại. Khi đó, mắt phải của hắn đã bị mất. Thời gian, vừa vặn, rất gần với bốn vụ mất tích kia..."

Thâm Vũ ngây ngẩn cả người.

Thời gian Tinh Thần tiến vào nhà trọ là vào đầu tháng 1. Lúc ấy, mắt phải của hắn bị hỏng, bị bạn gái bỏ rơi, còn bị gọi là Độc Nhãn Long, hết thảy chính là vì mẹ hắn thiên vị người nam nhân trước mắt này. Thâm Vũ được nghe Tinh Thần kể lại như vậy.

Bất quá, nhìn hành vi của Tinh thần cũng thấy được hắn còn rất quan tâm tới vị ca ca này, không phải chân chính căm giận hắn. Ở thời khắc mấu chốt, còn ép buộc hắn rời khỏi biệt thự.

"Tinh Thần có lẽ cũng chú ý tới đoạn thời gian gần đây. Nếu như mẫu thân và Mang[Sibi] đã làm ra cái gì mà nói..., khẳng định chính là ở đoạn thời gian đó, đoạn thời gian ta bị hôn mê vì tai nạn xe cộ. Sự tình ta đã quên, chắc chắn có quan hệ tới chuyện này. Lúc đó rất vừa vặn mụ mụ và Mang [Sibi] đều đến Trung Quốc."

Nói đến đây, Tinh Viêm quay đầu lại nhìn đằng sau, khuôn mặt càng thêm sợ hãi.

"Còn không chịu buông tha cho ta..." Thân thể hắn thối lui đến gần đài phun nước, tay chỉ vào một đầu hành lang, trên mặt biểu lộ đã hoàn toàn không còn bộ dạng của một giáo sư đại học như xưa: "Vì cái gì, vì cái gì lại dây dưa với ta, không muốn, đừng dây dưa với ta nữa!"

Cuối cùng hắn gào thét thật lớn, trên gương mặt nổi đầy gân xanh, biểu lộ bắt đầu vặn vẹo. Cái này cùng với dộ dạng Biện Tinh Viêm lúc trước, quả thật trông giống như hai người khác nhau!

Tinh Thần vẫn đang tiếp tục xem xét tình cảnh trong lỗ khóa.

Tình cảnh không ngừng biến hóa. Hơn nữa, thời gian dường như cũng đã đổi thành một ngày khác.

"Đây là người cuối cùng rồi..."

Tràng cảnh trong lỗ khóa lại hoán đổi. Lúc này đây, là một nữ nhân bị trói chặt ném vào trong bồn tắm. Mà nữ nhân này, chính là Ô Lâm! Cũng là một trong bốn người bị mất tích!

Mang [Sibi] và Tùng Lệ Tuyết, nhìn khuôn mặt Ô Lâm đang tràn đầy sợ hãi, tuy miệng bị nhét giẻ không thể thốt nên lời, nhưng ánh mắt nàng biểu lộ nét kinh hoàng.

"Không, không muốn... Không muốn!"

Hai tay Tinh Thần đã để lại từng đạo dấu móng tay ở trên cửa, lúc này hắn muốn điên rồi.

"Lúc này có lẽ được rồi." Mang [Sibi] đang chuẩn bị bước vào bên trong bồn tắm gϊếŧ người, bỗng nhiên quay đầu lại, nói với Tùng Lệ Tuyết: "Đúng rồi, phu nhân, nữ tử này dành cho ngươi gϊếŧ, thế nào? Những người trước đều là do ta gϊếŧ, người này là nữ tử, huống chi thân thể cũng bị trói chặt, ngươi muốn gϊếŧ nàng rất dễ dàng. Không thể để cho ta luôn xuất lực, mà phu nhân người tay không dính máu chứ? Như thế nào?"

Tùng Lệ Tuyết ngây ra một lúc, sau đó ánh mắt nhìn về phía Ô Lâm đang hai hàng nước mắt lưng tròng , hai cái đồng tử gần như tuyệt vọng, nhẹ gật đầu, nói: "Được rồi, để cho ta tới gϊếŧ nàng. Thêm nàng nữa, như vậy đủ rồi."

"Ha ha, phu nhân ngươi thật đúng là có thể hạ thủ được?" thần sắc Mang [Sibi] nhìn về phía nàng rõ ràng có chút không tin được hỏi: " nữ nhân này, tuổi tác không sai biệt lắm với Tinh Thần ah."

"Không sao." Trên mặt Tùng Lệ Tuyết không lộ ra nhiều cảm xúc, ánh mắt của nàng giống như kế tiếp bản thân chỉ đang làm một việc rất bình thường.

Tiếp nhận dao găm, nàng đi tới trước mặt Ô Lâm, nói: "Ngươi rất sợ hãi sao? Nhưng không có tác dụng đâu. Ngươi biết vì sao ngươi phải chết không? Bởi vì ngươi là kẻ yếu. Trước kia ta cũng là một kẻ yếu. Bị người ta coi là công cụ giải phóng dục nhục, so với ai cũng thấy đê tiện hơn , bất luận kẻ nào cũng có thể ô nhục ta, thậm chí ngay cả khi ta chết đi, cũng không hề có người thương tiếc. Cũng giống như ngươi bây giờ, cho dù ta gϊếŧ ngươi, ta cũng không có bất cứ chuyện gì , bởi vì ta đã có năng lực để làm như vậy."

"Ta về sau gặp được một người có thể cải biến được số mệnh mình." Tùng Lệ Tuyết giống như là máy hát, đã mở thì không thể đình chỉ: "Ở nơi đó ta mới có cảm giác sống như một con người. Bất luận kẻ nào cũng không dám khinh thị ta, bất luận kẻ nào cũng đều phải phục tùng ta, chỉ cần ta nghĩ, thậm chí có thể quyết định sinh tử của một người, có thể đem vận mệnh một người triệt để cải biến, mà bọn hắn, cũng chỉ là "Nô bộc" của ta mà thôi . Cho nên ta muốn càng nhiều tiền tài và quyền lực hơn nữa, ngay cả nhi tử cũng chỉ là một thẻ đánh bạc của ta mà thôi. Ngươi nghe có hiểu hay không? Không sao, ta cũng không yêu cầu ngươi hiểu được."

"Ở một khắc này, ta hiểu được. Cái gọi là yêu, cái gọi là thần, bất quá chỉ là con người tự lừa dối mình. Trên thế giới này không có thần, yêu chỉ là mặt yếu ớt hèn mọn của con người, đối mặt với lực lượng tuyệt đối, hết thảy đều bị đơn giản nghiền nát. Cho dù hài tử có huyết mạch của mình, đồng dạng cũng có thể trở thành địch nhân của mình, đồng dạng có thể phản bội chính mình. Đối với ta mà nói, ta chỉ cần hài tử cho ta thêm nhiều quền lực hơn nữa, hài tử không có loại năng lực này, đối với ta còn không bằng “rác rưởi”!"

Thời điểm Tinh Thần nghe đến đây, móng tay cào vào cửa mạnh tới nỗi bật máu.

"Ta đoán xem, ngươi bây giờ đang suy nghĩ gì?" Nhìn Ô Lâm đang không ngừng giãy dụa, Tùng Lệ Tuyết cười lạnh: " Có phải ngươi đang nghĩ ta sẽ gặp báo ứng phải không? Tương lai ta nhất định sẽ xuống Địa ngục? Mắng ta là ác ma không có nhân tính? Ta đây sẽ nói cho ngươi biết. Xuống địa ngục chỉ có kẻ yếu, mà cường giả chính là chúa tể hết thảy. Cái gọi là "Nhân tính " chính là như thế. Nếu như ngươi cho rằng cái này không công bình mà nói..., như vậy, ngươi nên trông cậy vào việc được đầu thai vào một gia tộc cường đại, nếu không, chờ đợi ngươi... Cũng chỉ có địa ngục. Ngươi là người đầu tiên ta tự tay gϊếŧ, cái chết của người có thể thành tựu nhân sinh cho ta. Cái này chính là vận mệnh của ngươi."

Sau đó, nàng vung vẩy con dao găm, chém đứt yết hầu của Ô Lâm!

Thân thể của Tinh Thần trùng trùng điệp điệp quỳ trên mặt đất, đầu hắn gục xuống. Hắn, giờ phút này rốt cục minh bạch, đối (với) mẫu thân mà nói, bản thân mình chính là cái gì.

Hắn chỉ là "Rác rưởi" mà thôi. Không, thậm chí cả rác rưởi cũng không bằng.

Từ điểm này mà nói, địa vị của hắn trong lòng mẫu thân còn không bằng Thâm Vũ, ít nhất, Thâm Vũ trong mắt Bồ Mỹ Linh, nàng là biểu hiện của hành vi khinh nhờn thần linh, là một nguyền rủa không thể thiếu. Mẫn ít nhất đã từng yêu thương Thâm Vũ, đã từng vì nàng trả giá rất nhiều.

Nhưng trong nội tâm mẫu thân, hắn ngay cả một chút giá trị cũng không có.

Tinh Thần lại một lần nữa ngẩng đầu lên, con mắt tiếp tục ghé vào ổ khóa.

Mà trong ổ khóa, cư nhiên là một đồng tử tràn đầy băng lãnh và oán độc, những sợi tơ máu chằng chịt, tràn ngập lòng trắng đang gắt gao nhìn chằm chằm vào Tinh Thần!