Sau cơn mưa, trong không khí Vân Thành còn xen lẫn chút ẩm ướt, hơi nước mỏng manh bị cuốn vào trong gió nhẹ rồi thấm ướt làn da trần trụi của người đi đường.
Nhưng rất nhanh ánh mặt trời đã lộ ra từ trong tầng mây, nhanh chóng hong khô toàn bộ mặt đất thành màu vàng rực rỡ ấm áp.
Phí Chấp Duyên đi vào trong phòng tràn đầy bóng tối, hiếm khi nâng mí mắt lên, không có biểu tình gì nhìn bầu trời trong xanh này.
Trong phòng, quản gia đã sớm dẫn theo người hầu chờ ở đây.
Nhưng Phí Chấp Duyên chỉ nhẹ nhàng nâng tay để cho bọn họ rời đi.
Động tác bảy tám người rời đi nhanh chóng mà an tĩnh, tất cả mọi người cúi thấp đầu, hoàn toàn không dám giương mắt đối diện với người đàn ông tuấn mỹ này. Gần như là trong nháy mắt, biệt thự lớn như vậy chợt vắng vẻ hẳn.
Phí Chấp Duyên chậm rãi tựa vào sô pha, giơ cánh tay lên xoa huyệt Thái Dương đang đau đớn.
Ngay khi anh nhắm mắt lại, trên lầu đột ngột truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Phí Chấp Duyên mở mắt ra, trong con ngươi lóe lên vẻ lạnh lùng không kiên nhẫn.
Lại là những "con rệp" trốn trong góc tối mưu toan ám sát anh.
Phí Chấp Duyên khẽ nhếch môi.
Một lần nữa đeo kính gọng vàng lên, lúc đứng dậy anh còn cực kỳ nhàn nhã sửa sang lại âu phục màu xám của mình.
Coi như là, một chút tôn trọng đối với người sắp chết trên lầu.
Phí Chấp Duyên thong thả bước lên lầu đứng trước cửa phòng ngủ nơi tiếng vang phát ra, đôi mắt lạnh buông xuống, ấn tay nắm đẩy cánh cửa này ra.
Trong phòng ngủ.
Trên tấm thảm màu xám tinh khiết có một đứa bé mập mạp trắng trẻo đang níu lấy ga trải giường, tại một khắc nghe thấy tiếng mở cửa, đứa bé mở to đôi mắt tròn xoe nhìn về phía người mở cửa.
Nhìn thấy khuôn mặt Phí Chấp Duyên, đứa nhỏ hưng phấn a a kêu lên.
“Y nha ~ bá!”
Ba ba, đây là ba ba của tui!
Cuối cùng Nhu Nhu cũng tìm được ba ba rồi!
Đuôi cá màu lam vui vẻ nhếch lên, Nhu Nhu thật vất vả đứng lên, lại bởi vì đuôi cá không nghe lời mà ngã xuống đất một lần nữa.
Cũng may dưới thân là thảm lông mềm mại, cậu ngã cũng không đau, chỉ là đuôi cá vẫn vui vẻ vẫy vẫy như cũ.
“Bá, bá nha......”
Ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lên, trong miệng cậu nói a a ô ô loạn thất bát tao, ánh mắt tròn xoe không chớp nhìn về phía người trước mặt.
Cách cửa vài bước.
Phí Chấp Duyên nhìn chằm chằm người cá nhỏ trên mặt đất, động tác đẩy cửa bất giác dừng lại.
Anh đã nghĩ qua các loại tình huống sẽ xuất hiện bên trong cửa, nhưng hôm nay tình hình này, vẫn là thứ anh không có dự liệu được.
Một người cá còn nhỏ?
Phương thức lần này có chút thú vị.
Thần sắc Phí Chấp Duyên thay đổi vài lần, trong động tác vẫy đuôi của đứa nhỏ kia, anh đi về phía trước hai bước.
Chậm rãi ngồi xổm xuống, thần sắc Phí Chấp Duyên không rõ nhìn chằm chằm đứa nhỏ này.
Nhu Nhu nhìn khuôn mặt phóng đại rõ ràng của ba, đồng tử đều bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ nhuộm thành màu vàng nhạt, sáng ngời giống như hổ phách long lanh.
“Ngô nha~!”
Cậu vui vẻ lộ ra nụ cười mềm mại với ba.
Nhìn thấy ánh sáng trong mắt nhóc con, tay Phí Chấp Duyên chuẩn bị nắm cổ đối phương lại ngừng lại giữa không trung.
Nhu Nhu còn không rõ ba ba của mình đã nổi lên sát tâm, vẫn ngây ngô vui vẻ ô ô a a với Phí Chấp Duyên.
Xoay người bò lên trước hai cái, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại chạm vào bàn tay Phí Chấp Duyên đang dừng giữa không trung.
Cọ xát khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại vào trong lòng bàn tay Phí Chấp Duyên hai cái, Nhu Nhu vươn cánh tay nhỏ mập mạp, đôi mắt mở to muốn ôm Phí Chấp Duyên một cái.
“Ôm, bá~”
Cậu ngẩng đầu, trong con ngươi lóe lên ánh sáng rực rỡ chờ mong.
Phí Chấp Duyên tựa hồ cũng không nghĩ tới đứa bé sẽ có loại động tác này, nhắm mắt lại nhất thời không tiếp tục động tác.