Đám Nhân Vật Phản Diện Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tôi

Chương 23: Nam hai

"Ha ha, tôi còn tưởng rằng cô ta có thân phận gì khác, mắt thấy sắp bộc lộ thân phận vả mặt chúng ta rồi, thì ra chỉ là một con nhóc không đền nổi ha ha ha ha ha!"

Mặt Hạ Tuyết Thuần đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, cô ta oán hận trừng Kiều Sở Sở, không nói lời nào.

Kiều Sở Sở lạnh nhạt nhìn cô ta, bỗng nhiên bị người khác đẩy ra một bên: "Cô đủ chưa!"

Một người con trai trẻ tuổi anh tuấn cũng mặc đồng phục nhân viên phục vụ đi tới trước mặt Hạ Tuyết Thuần, quát Kiều Sở Sở: "Không phải chỉ là bồi thường thôi ư, tôi bằng lòng bồi thường thay cô ấy!"

Hạ Tuyết Thuần bất ngờ, kinh ngạc nhìn anh ta: "Anh Giai Hạo?"

Kiều Sở Sở nhướng mày, thấy rõ nốt ruồi dưới khóe mắt của người con trai.

[Ồ, nam hai lúc nào cũng oán trách người khác Lý Giai Hạo lên sân khấu rồi.]

Người nhà họ Bùi và Lâm Thanh cùng với cha con nhà họ Lâu không hẹn mà cùng nhìn về phía Lý Giai Hạo.

Lý Giai Hạo đỡ Hạ Tuyết Thuần đứng dậy, lại lời lẽ chính nghĩa mà nói: "Chuyện này là Tuyết Thuần làm sai, nhưng xét lại thì cũng là vì người phụ nữ này đánh Tuyết Thuần trước, Tuyết Thuần mới đánh trả, là các ngươi sai trước, các người không thể vì mình có tiền mà ỷ thế hϊếp người!"

Những người khác trợn mắt một cái.

Ông cụ Triệu ghét bỏ nhíu mày: "Hai đứa bé này không biết thị phi đúng sai hả?"

Kiều Sở Sở nhếch miệng: "Thị phi đúng sai ở lòng người, chẳng phải anh nói anh bồi thường sao? Vậy anh bồi thường đi."

Cô nhìn người phụ nữ bị hất rượu vang: "Vừa rồi cô bị tát tổng cộng ba cái, mà cô tát cô ta một cái, dựa theo giá ba mươi nghìn một cái tát, bảy trăm nghìn cộng thêm sáu mươi nghìn là bảy trăm sáu mươi nghìn, bên phía cô có chấp nhận được không?"

Người phụ nữ bị hất rượu vang được ưu ái mà lo sợ.

Cô bé này là em gái đứng thứ tám của nhà họ Kiều đúng không?

Cô ấy vậy mà có thể để Tiểu Bát nhà họ Kiều giúp đỡ, thật sự là quá may mắn!

Cô ấy liên tục gật đầu: "Được."

Kiều Sở Sở cười nhìn Lý Giai Hạo: "Bảy trăm sáu mươi nghìn, trả tiền đi.."

Lý Giai Hạo vô cùng sợ hãi: "Chờ chút, chẳng phải vừa rồi là sáu trăm bảy mươi nghìn à?"

Kiều Sở Sở gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta dựa theo giá một bạt tai ba mươi nghìn tính cho anh, Hạ Tuyết Thuần tát quý cô này ba cái, quý cô này tát Hạ Tuyết Thuần một cái, váy là bảy trăm nghìn, cho bảy trăm sáu mươi nghìn là rất đúng. Nếu anh không muốn tính như vậy cũng có thể để quý cô này cho anh ba mươi nghìn, các anh cho quý cô này bảy trăm chín mươi nghìn, cũng như nhau thôi."

Khóe miệng Lý Giai Hạo giật giật, anh ta siết chặt nắm tay.

Hạ Tuyết Thuần cắn môi, hốc mắt đỏ hồng, thoạt nhìn như muốn khóc.

Kiều Sở Sở như cười mà không phải cười: "Thật đáng tiếc, nhất định là không thể giảm giá rồi, dù sao cô Hạ Tuyết Thuần thích tôn nghiêm nhất, tuyệt đối không cho phép có giảm giá xảy ra."

Hội trường lại lần nữa cười ồ lên.

Sắc mặt Lý Giai Hạo đỏ lên, anh ta luống cuống cầm điện thoại tiến lên: "Đưa số tài khoản cho tôi."

Người phụ nữ bị hắt rượu vang lấy túi ra đưa thẻ cho anh ta.

Lâu Nguyệt Tuyệt cười ha ha: "Cha, Kiều Sở Sở này có chút thú vị đó."

Lâu Thính Tứ cười như không cười nhẹ gật đầu.

Trong mắt Bùi Uyên tràn đầy tán thưởng: "Có thể thấy được nhiều năm như vậy không ở cùng Kiều Sở Sở, em ấy cũng không phải hoàn toàn không có chỗ nào được."

Bùi Du Xuyên kiêu ngạo: "Em gái chúng ta nuôi lớn, đương nhiên giống chúng ta."

Mấy anh trai khác rất khó không tán thành.