Giang Bạch Du về trường đúng vào giờ tan học buổi chiều, ồn ào náo nhiệt.
Chuông tan học kết thúc, loa phát thanh vang lên, tiếng ồn lọt qua cửa sổ kính của khu phòng học, học sinh diện đồng phục giống nhau ùa ra từ bên trong như một đàn cá tung tăng bỗng ùa vào vùng nước tĩnh lặng.
Giang Bạch Du đứng dưới bóng cây, đang chuẩn bị đi thì bỗng nghe thấy có người gọi mình gần đó.
“Giang Bạch Du!”
Mộc cô gái buộc tóc đuôi ngựa đi từ bên kia đến, vừa thấy cô nàng, Giang Bạch Du thôi mở khóa xe, đứng yên chờ cô đến.
Hắn khẽ cụp mắt, cũng vào lúc đó, dường như hắn nghe thấy có tiếng xôn xao từ đâu đó nên vô thức nhìn về phía đó.
Ánh mắt hắn thoáng ngẩn ra.
Giang Bạch Du không giao lưu nhiều với các bạn cùng lớp ở trường, thậm chí đến nay đã học lớp 11, hắn vẫn chưa nhớ được hết mặt với tên của hơn nửa các bạn trong lớp. Lúc này, hắn quay đầu nhìn qua, thấy có mấy cậu con trai trên sân trường, toàn là những gương mặt khá quen.
Giang Bạch Du không biết ai với ai, chỉ có thể dựa vào mức độ quen thuộc để nhận ra hầu hết bọn họ đều là học sinh của lớp A1.
Ngoại trừ thiếu niên bị chen ở giữa kia.
Vóc dáng thiếu niên kia rất cao, cậu mặc đồng phục của trường Số 1 Bắc Xuyên, vì là quần áo mới nên trông trắng sáng vô cùng. Cậu đứng dưới ánh nắng mang theo sắc cam nhạt khiến cả người như được phủ thêm một tầng màu ấm dìu dịu.
Cậu đang ôm một quả bóng rổ, tình cờ nhìn sang.
Khuôn mặt cậu thanh tú ưa nhìn, khóe miệng lẫn ánh mắt còn vương chút ý cười chưa tan, đang nhìn sang đây với ánh mắt thăm dò mờ mịt.
Ánh mắt của Giang Bạch Du và người kia giao nhau trong giây lát, nhưng chưa được bao lâu thì hắn đã ngoảnh mặt đi, kết thúc cuộc gặp gỡ ngắn ngủi không lời này.
“Giang Bạch Du, anh nhìn gì đấy?”
Ninh Tuyển đến bên cạnh hắn, cô nhìn theo ánh mắt của Giang Bạch Du, không phát hiện thấy người hay thứ gì có thể thu hút sự chú ý của hắn.
“Không có gì.”
Giọng của Giang Bạch Du luôn có cảm giác như ngậm đá bào nhỏ li ti vậy, hắn ngước mắt nhìn Ninh Tuyển:
“Có việc gì không?”
Da của Giang Bạch Du rất trắng, mái tóc đen tuyền, nhưng màu mắt lại là nâu vàng cực nhạt pha thêm chút xám lạnh. Nhìn kỹ một chút thì ở bên trong khóe mắt phải và ngay chóp mũi của hắn đều có một nốt ruồi rất nhỏ.
Ninh Tuyển luôn cảm thấy ngoại hình và tính cách của hắn quá hung dữ, làm người ta không dám đến gần. Mà thực ra không phải hắn trông dữ quá, chỉ là khóe mắt đuôi mày lúc nào cũng toát ra vẻ lạnh lùng xa cách, hệt như những mũi kim nhỏ được ngưng từ băng, làm người ta thấy vừa đau vừa lạnh.
“Không có việc gì.”
Ninh Tuyển quay lại, lấy ba lô của mình xuống, kéo khóa ra rồi lấy một cái hộp cơm từ trong ba lô ra đưa cho Giang Bạch Du:
“Mẹ em làm ít bánh ngọt bảo em mang cho anh. Còn dặn em hỏi thăm anh mấy hôm nay có ổn không, mọi chuyện đã giải quyết xong chưa? Có cần nhà em giúp gì không?”
“Cảm ơn, không cần đâu.”
Giang Bạch Du nói cảm ơn một tiếng, do dự một lúc rồi cũng nhận lấy hộp cơm từ tay cô.
Bảy ngày trước hắn xin nghỉ học mấy hôm, việc là vì ông nội ở quê bệnh nặng qua đời, mà hắn lại là cháu trai duy nhất của cả họ. Tuy không gặp ông nội nhiều nhưng khi về đến nơi vẫn có rất nhiều chuyện cần hắn phải tham gia. Cả đời ông cụ nghèo khó, chỉ để lại một căn nhà cũ kỹ, vốn nên để lại cho cha con Giang Bạch Du, nhưng việc chia tài sản luôn xuất hiện mấy người thân thích muốn giành giật một miếng thịt từ những gì ông cụ để lại.
Giang Bạch Du không biết họ, cũng không có tâm tư tranh cãi với họ, hắn tốn mấy ngày để giải quyết xong những chuyện này, hôm qua mới vội vã trở về Bắc Xuyên.
“Được, nếu cần gì cứ nói với em.”
Ninh Tuyển đeo ba lô lên, thong thả vươn tay ra như muốn vỗ vai Giang Bạch Du, nhưng còn chưa chạm vào hắn thì cô đã lúng túng thu tay lại.
Giang Bạch Du không thích bị người khác chạm vào, điều này cô đã biết từ nhỏ rồi nên cô không bận tâm mấy. Thế là cô chỉ vẫy tay rồi quay người rời đi, nhưng đi được hai bước lại quay về chỗ cũ.
Ninh Tuyển không cam lòng nhìn thoáng qua sau lưng Giang Bạch Du, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi:
“Này… Anh vừa nhìn gì thế?”
Chuyện gì mà có thể khiến Giang Bạch Du sao nhãng nhỉ?
Cô tò mò đến nỗi cả người khó chịu luôn nè.
“…”
Giang Bạch Du không muốn trả lời cô.
Hắn khẽ mím môi, liếc thoáng về phía sân trước của khu phòng học theo tầm mắt cô.
Trên sân trường, ánh nắng vẫn rực rỡ, học sinh còn đông hơn cả ban nãy, nhưng trong dòng người qua lại tấp nập kia lại chẳng có gì đáng chú ý.
Giang Bạch Du quay đầu lại, hắn nhấc chân gạt chân chống, bấm chuông hai lần ra hiệu cho Ninh Tuyển nhường đường.
Hắn ngồi lên yên xe đạp, lúc đi chỉ để lại một câu:
“Không có gì, đừng làm phiền người khác, đi đây.”
Tiếng nhạc sôi động từ loa phát thanh trường vẫn đang vang lên, âm thanh kia lách qua thiếu niên đạp xe, len lỏi vào hành lang khu phòng học, âm lượng nhỏ dần sau mỗi khúc ngoặt, sau từng bức tường, cuối cùng hòa vào tiếng ồn ào của học sinh trong lớp lẫn tiếng va chạm của bàn ghế.
Lớp A1, Trương Nhạc Kỳ vừa vào cửa đã bắt đầu khoe khoang về cú úp rổ ghi điểm quyết định của Lục Toản ban nãy, vừa kể vừa khoa tay múa chân. Ai không biết còn tưởng Lục Toản đã dẫn dắt đội bóng rổ nam của lớp A1 lêи đỉиɦ cao thế giới chỉ trong 30 phút giờ ra chơi ấy chứ.
“Thôi đừng khoe nữa, nói thêm câu nữa là tớ tự đắc đến mức bay lên trời sánh vai với mặt trời luôn đấy.”
Lục Toản tựa vào một bên cửa lớp học, tiện tay ném quả bóng rổ cho Trương Nhạc Kỳ:
“Ê, trả bóng cho cậu.”
Quả bóng rổ vẽ một đường parabol trên không trung rơi vào tay Trương Nhạc Kỳ.
Nghe cậu nói vậy, quả nhiên Trương Nhạc Kỳ không tiếp tục khoe khoang nữa, nhưng cậu ta là người không chịu ngồi yên bao giờ, vừa kết thúc chủ đề trước là cậu ta đã không cam lòng xoay quả bóng rồi, sau đó tỏ ra thần bí hỏi những người xung quanh:
“Thôi được rồi, Lục đại thiếu gia không cho khoe thì thôi, nói chuyện khác, các cậu đoán xem vừa nãy tớ gặp ai dưới tầng?”
Bạn cùng bàn với Trương Nhạc Kỳ là một cô gái tóc ngắn đáng yêu, có biệt danh là Cầu Cầu.
Cầu Cầu cực kỳ hợp tác, phụ họa hỏi:
“Ai vậy?”
“Giang Bạch Du và Ninh Tuyển! Tớ vừa thấy hai người họ đứng nói chuyện với nhau ở chỗ để xe dưới tầng.”
“Ủa? Giang Bạch Du về rồi à? CP của tớ bắt đầu phát đường trở lại rồi sao!”
Bên cạnh, Lục Toản đi ngang qua vô tình nghe được một từ nào đó, động tác lặng lẽ dừng lại.
Cậu vốn không quan tâm đến mấy tin đồn, nhưng lúc này, cậu nhìn Trương Nhạc Kỳ, rồi lại nhìn Cầu Cầu, không nhịn được mà hỏi:
“Gì cơ? CP gì?”
“Ồ, tớ chưa kể cho cậu nghe à?”
Trương Nhạc Kỳ nghi ngờ liếc cậu một cái.
Lục Toản hoang mang:
“Kể gì?”
“CP hot nhất trường mình chứ gì, qua đây tớ để cho cậu nghe.”
Trương Nhạc Kỳ ôm bả vai Lục Toản, Lục Toản bị động tác của cậu ta làm cho lảo đảo, suýt thì không đứng vững.