"Bùa bình an biến thành tro bụi? Là ông đã gặp nguy hiểm hay là cái gì ô uế không sạch sẽ?" Vân Phù Sanh cau mày.
"Tôi dường như không gặp nguy hiểm gì, vừa từ bên ngoài trở về, kết quả bùa bình an bắt đầu bốc cháy."
“Có phải trong nhà ông đã xảy ra chuyện gì hay không?”
“Nửa năm trước, cháu trai Cung Tư Thịnh của tôi đột nhiên đổ bệnh, đã đi khám nhiều bác sĩ nhưng không tìm ra nguyên nhân. Hơn nữa, nửa tháng trước cháu trai tôi bắt đầu đột nhiên hôn mê.
Bùa bình an cô đưa cho tôi đã biến thành tro bụi. Chắc chắn trong nhà chúng tôi có thứ gì đó không sạch sẽ. Cô Phù Sanh, khi nào cô rảnh, cô có thể đến giúp tôi nhìn xem được không?"
Cung tiên sinh lời nói có chút thận trọng, hắn sống lâu như vậy, tự nhiên biết rất nhiều người có năng lực, tính cách lập dị, sẽ không dễ dàng ra tay.
“Có thể, nhưng hôm nay muộn quá rồi, ông Cung, xin ông gửi địa chỉ cho cháu, sáng mai cháu sẽ đến đó sớm."
Vân Phù Sanh rất sảng khoái đồng ý, nhưng lại làm cho ông Cung sững sờ trong giây lát.
Ông ấy cho rằng Vân Phù Sanh sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy, cho dù cô có đồng ý thì cô cũng sẽ thương lượng giá cả với ông trước đi? Không nghĩ tới cô thế nhưng cái gì cũng chưa nói liền đồng ý.
Điều này thực sự khiến ông Cung có chút ngượng ngùng xấu hổ.
"Được, được, vậy tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô. Yên tâm, tôi sẽ không để cô đi một chuyến vô ích, tôi sẽ chuẩn bị tiền thù lao hậu tạ cho cô." Cung tiên sinh cười nói.
"Đừng lo lắng về tiền thù lao hậu tạ. Chúng ta sẽ đợi đến khi tôi xem tình hình vào ngày mai." Vân Phù Sanh nói nhẹ nhàng.
"Được." Cung tiên sinh cúp điện thoại, gửi địa chỉ cho Vân Phù Sanh.
"Sao vậy?" Cố Thiên Diệu gắp đồ ăn cho Vân Phù Sanh, nghi hoặc nhìn nàng.
"Ngày mai con muốn đi ra ngoài một chuyến, xem tình trạng của một người tên Cung Tư Thịnh là thế nào." Vân Phù Sanh cầm đũa nhìn Cố Thiên Diệu.
"Cung Tư Thịnh? Chẳng lẽ là Cung lão gia tiên sinh vừa gọi điện thoại cho con?" Cố Thiên Diệu sửng sốt.
Con gái ông biết ông Cung từ khi nào?
"À, hôm nay con gặp ông ấy khi đi mua sắm. Có nói chuyện vài câu và làm quen nhau."
“Mẹ nghe nói bệnh của Cung Tư Thịnh khá nặng. Phù Sanh, con thật sự có thể chữa khỏi cho cậu ấy sao?" An Hạ có chút lo lắng nhìn Vân Phù Sanh.
“Con không biết, phải đợi ngày mai xem tình huống của anh ta rồi mới nói được." Vân Phù Sanh lắc đầu, cô còn chưa gặp người, cũng không biết tình huống cụ thể.
"Vậy con ăn nhanh trước đi, ăn xong liền đi ngủ sớm." An Hạ vội vàng gắp cho Vân Phù Sanh một ít đồ ăn, Vân Phù Sanh gật gật đầu, cúi đầu thấp giọng bắt đầu ăn.
Ăn xong, Vân Phù Sanh trực tiếp trở về phòng.
“Đều ra đây đi." Vân Phù Sanh nhẹ giọng hô, bảy bóng người tản ra âm khí xuất hiện.
Trong phòng Vân Phù Sanh đột nhiên tràn ngập một cỗ lạnh lẽo quỷ dị, khiến người ta dựng tóc gáy.
Ngoại trừ con quỷ áo đỏ nằm trên vai Cố Thiên Diệu mà cô nhìn thấy trước đó, còn có vài người khác.
Một người toàn thân đầy vết thương, chỉ cần cử động nhẹ nhàng máu sẽ rơi ra.
Một người đã bị đốt cháy hoàn toàn, còn có một chút mùi khét, giống như bị ngọn lửa đốt cháy.
Người còn lại ướt nhẹp đứng đó, nước trên người thấm ướt thảm, toàn thân sưng vù.
Một người đang ôm cái đầu đẫm máu của mình và tìm kiếm nó.
Còn có một cái khác lưỡi dài, Vân Phù Sanh liếc nhìn hắn, hắn liền vội vàng động thủ cuộn lưỡi lại.