Cuộc Sống Bình Thường Của Cậu Con Nuôi Được Tái Sinh Vào Gia Đình Giàu Có

Chương 3: Cứu rỗi

Trong nhà họ Trịnh thì có người làm ở ngoài sáng thì cũng kẻ làm quỷ trong bóng tối, thậm chí phần sau còn ác liệt hơn. Sau này thì cũng dần xảy ra chuyện, thậm chí còn dính dáng đến tội hình sự, hơn nữa chuyện này còn dính líu đến cả Trịnh Ngọc Thành. Cuộc hôn nhân với nhà họ Hạ không chỉ giúp hắn thoát tội được mà còn giúp hắn nâng cao địa vị.

Nhưng việc ác còn đó – pháp luật sẽ không bỏ qua và tha thứ, lúc cảnh sát điều tra tới cửa đi nữa thì vẫn cần có người đứng ra chịu tội.

Đêm trước khi Trịnh Ngọc Thành kết hôn, cậu đã làm việc cuối cùng để báo đáp ơn nuôi dưỡng của nhà họ Trịnh.

Cậu nhận tội thay Trịnh Ngọc Thành và ngồi tù.

Thời gian thi hành án của tội phạm kinh tế cũng không dài lắm, chỉ có hai năm, nhẫn nhịn một chút sẽ qua nhanh thôi. Tuy nhiên, Trần Văn Cảnh không ngờ rằng trong khoảng thời gian đó lại xảy ra sự xung đột.

Vẻ bề ngoài của cậu khiến cho nhiều người có suy nghĩ dễ bắt nạt. Tính cậu lại kiên cường, không chịu chịu thua người khác nên những người không ưa cậu kết bè kéo phái chèn ép là điều không tránh khỏi. Nhưng một sự việc không ai ngờ đến đó là khi một tù nhân khác không biết đã lấy bát axit sulfuric từ đâu ra và tạt vô người cậu.

Khuôn mặt của Trần Văn Cảnh bị bỏng nên đã nhận được sự bảo lãnh từ bên ngoài để đi chữa trị. Hôm ấy, Trịnh Ngọc Thành cho người đưa Trần Văn Cảnh đi nhưng lại không lộ diện.

Đến nước này, cũng chẳng có gì mà tình cảm ngày xưa nữa, có lẽ hai người sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau.

Dưới chân cầu, ngọn lửa đã tắt từ lâu làm Trần Văn Cảnh gián đoạn hồi ức, khói đã cháy được một nửa, tiếng bước chân dẫm lên đám lá khô bước đến gần. Người đàn ông bước đến càng ngày càng gần, ánh sáng đèn của ô tô không khỏi khiến người ta chói mắt. Trần Văn Cảnh dựa lưng lên bức tường đầy hình vẽ nguệch ngoạc kia, híp mắt lại mới nhìn thấy rõ người đến - Hoắc Niệm Sinh.

Không biết vị Phật lớn này đến đây làm gì, cậu đưa tay giữ lấy điếu thuốc, tay kia kéo chiếc mũ lưỡi trai trên đầu xuống. Đối phương không những không ngó lơ mà còn gọi to.

“Trần Văn Cảng.”

Hoắc Niệm Sinh bước đền gần, thấy đúng là cậu, anh nhíu mày.

Trước đây, một số người thuộc nhà quyền quý thường hay khinh thường những người như Trần Văn Cảng, họ mỉa mai, chế nhạo cậu và coi đó là thú vui. Hoắc Niệm Sinh cũng là một trong số những người đó, một kẻ ăn chơi như thế xuất hiện ở thời điểm này, chắc chắn không phải điều tốt lành gì.

Đúng như cậu dự đoán, anh vừa mở miệng ra liền chế nhạo: “Tôi nghe nói cậu thành ra như này là vì Trịnh Ngọc Thành?”

Trần Văn Cảnh không biết có nên trả lời hay không. Cậu liếc nhìn hắn, thờ ơ nói: “Ừ.”

Hoắc Niệm Sinh lấy một tẩu thuốc lá từ trong bao thuốc ra, sau đó đưa nó lên miệng mà không hề châm thuốc. Hắn không những không quay lại xe mà còn tiến về phía cậu.

Anh nhíu mày, cẩn thận quan sát khuôn mặt của Trần Văn Cảng, Trần Văn Cảng biết anh đang nhìn cậu, bản năng mách bảo cậu nên rời đi ngay nhưng đã bị cậu ép xuống.

Hoắc Niệm Sinh dãn mày, càng bước đến gần hơn, cậu đã có thể cảm nhận được hơi thở của anh. Anh cúi đầu xuống, điếu thuốc trong miệng anh bắt lửa từ điếu thuốc trong miệng cậu rồi lùi lại.

Trần Văn Cảnh có chút sững sờ, hình như Hoắc Niệm Sinh nói vài câu gì đó nhưng cậu chỉ nghe được câu: “Tôi nói cậu này, chẳng phải cậu rất thanh cao hay sao? Kết quả thì sao? Sao lại rơi vào hoàn cảnh chật vật đến mức này?”

“Cậu Hoắc à, cuộc đời cũng không thể luôn như mong muốn được.” Cậu yếu thế một cách khó hiểu, “Còn có chuyện gì sao?”

“Bây giờ cậu sống ở đâu?”

“Khu bến tàu cũ.”

“Nơi đó còn có người sống à? Như khu ổ chuột vậy.” Hoắc Niệm Sinh vừa cười nhạo vừa nhả khói thuốc, ánh mắt anh vẫn dán chặt vào khuôn mặt cậu, như thể nhìn lâu hơn thì mặt cậu có thể nở hoa. Một lúc sau, anh đổi chủ đề và nói: “Tôi thấy anh đang bị thương, tốt nhất là không nên hút thuốc đâu.”