Bé Đáng Yêu Nhặt Được Là Cấp Siêu Nguy Hiểm

Chương 16

Cùng lúc đó, căn cứ Phương Chu.

"Cậu Minh, mời đi lối này."

Cuối hành lang tầng bốn, một phòng cách ly đã ở ngay trước mắt.

"Lúc mới vào căn cứ, khi E-01 còn ở bên cạnh cậu, quả thật tính tình ổn định, có thể giao tiếp trôi chảy, thể hiện ra những đặc điểm những vật ô nhiễm khác không có."

Nhân viên căn cứ dẫn đường cho Minh Văn nói.

"Nhưng mà, khi nó bị đưa vào phòng cách ly, phát hiện bị tách ra khỏi cậu, lập tức trở nên cuồng bạo bất an, thậm chí còn xuất hiện xu hướng tấn công mạnh mẽ-- vì vậy, chúng tôi chỉ có thể nhốt nó vào trong l*иg cách ly có dòng điện cao áp."

Minh Văn khựng lại một chút, nhân viên căn cứ lập tức nói: "Đây cũng là ý kiến của tiến sĩ Quý, nếu như nó thật sự làm người bị thương, theo quy định, là phải bị tiêu hủy ngay lập tức."

Minh Văn không nói gì, ra hiệu cho nhân viên căn cứ tiếp tục nói.

"Sau khi bị nhốt vào trong l*иg cách ly, E-01 vẫn không hề yên tĩnh lại, nó vẫn luôn cố gắng phá vỡ l*иg cách ly, cũng phải chịu đựng dòng điện cao áp rất nhiều lần, đến cuối cùng, hơn nửa người nó đều bị nướng cháy, gần như đã thành than, vậy mà vẫn không chịu bỏ cuộc."

Minh Văn: "... Nó vốn dĩ chỉ có bé tí như vậy."

"Đúng vậy, mặc dù sức sống của nó đã hoàn toàn vượt qua phạm vi cấp E, nhưng khi đó cậu vẫn chưa tỉnh lại, có khả năng nó sẽ tự hành hạ bản thân đến chết."

"Cho nên, tiến sĩ Quý đã nghĩ ra một biện pháp."

Minh Văn thản nhiên nghĩ, chắc chắn không phải là biện pháp gì hay ho.

Tít.

Cửa điện tử mở ra, phòng cách ly hiện ra trước mắt.

Các thiết bị đang vận hành không ngừng nhấp nháy, một bức tường cách ly trong suốt chia căn phòng thành hai phần, đó là chất liệu đặc biệt dành cho vật ô nhiễm. Phía sau bức tường cách ly, trên đỉnh bệ cao hơn một mét úp ngược một chiếc l*иg hình quả trứng, được nối với rất nhiều dây điện, bên trong chiếc l*иg trong suốt cùng chất liệu với bức tường cách ly, cuộn tròn một sinh vật nhỏ màu đen như cục than.

Ngay lập tức, Minh Văn biết "biện pháp hay của tiến sĩ Quý" trong miệng nhân viên căn cứ là gì.

Bọn họ đặt một bức ảnh in hình Minh Văn ra bên cạnh l*иg cách ly.

Hơn nữa còn là ảnh đen trắng.

Thậm chí còn đặt thêm một bó hoa.

Bên trong l*иg cách ly kiềm chế vật ô nhiễm, Tiểu Hắc Cầu ủ rũ nhìn bức ảnh đen trắng kia, rưng rưng, rơi xuống từng giọt nước mắt.

Khóc vô cùng đau lòng.

Minh Văn: "..."

Một bàn tay thon dài xuất hiện bên ngoài l*иg cách ly, lấy đi bức ảnh đen trắng.

Tiểu Hắc Cầu đang khóc nức nở khựng lại, nhìn chằm chằm vào bàn tay đó, sau đó nhìn lên, nhìn thấy khuôn mặt của Minh Văn.

Nó lập tức lao tới.

Minh Văn nói: "Đừng nhúc nhích."

Vừa nói xong, Tiểu Hắc Cầu đã lao đến cạnh l*иg cách ly, dòng điện cao áp dữ dội lập tức tràn ngập bên trong l*иg, cơ thể nhỏ bé tròn trịa của Tiểu Hắc Cầu run lên dữ dội, Minh Văn lập tức ngửi thấy mùi khét cháy.

"Trở về!" Cậu nói, "Nếu không anh sẽ đi luôn!"

Vì câu nói của cậu, Tiểu Hắc Cầu từ từ thu mình về giữa l*иg cách ly, dòng điện rút đi, Minh Văn nhìn thấy sinh vật màu đen vốn dĩ nhầy nhụa và mềm nhũn giờ đây gần như đã trở thành một cục than nứt nẻ, màu máu nhạt chảy ra từ dưới cơ thể, nó đau đớn cuộn tròn thành một cục nhỏ, nhưng không còn rơi nước mắt nữa.

Minh Văn nhẹ nhàng vuốt ve mép ngoài l*иg cách ly, Tiểu Hắc Cầu yếu ớt duỗi ra hai xúc tu nhỏ, như muốn được cậu ôm lấy.

Đầu ngón tay Minh Văn khẽ dừng lại.

Cậu không biết vật ô nhiễm nhặt được từ hang ngầm kỳ dị này đang có mục đích gì, nhưng... hết lần này đến lần khác, nó đều kiên định lựa chọn cậu.

Im lặng một lúc, Minh Văn nói: "Chờ anh, anh sẽ sớm đến đón em."

Tiểu Hắc Cầu từ từ hạ xúc tu xuống, không có cử động, như đã kiệt sức. Nhưng Minh Văn biết, nó vẫn đang nhìn mình chằm chằm.

Cậu xoay người, bước đi ra ngoài. Tiểu Hắc Cầu cuộn tròn trong l*иg cách ly lạnh lẽo, nhìn bóng lưng cao gầy kia ngày càng xa, cuối cùng biến mất sau cánh cửa điện tử đóng chặt.

...

Bên trong phòng thí nghiệm khép kín, một chùm ánh sáng chiếu xuống, phản chiếu trên chiếc bàn kim loại, một con chim bồ câu đã chết từ lâu.

"Hồi sinh nó."

Giọng nói từ phía sau tấm kính vọng lại, những cặp mắt im lặng nhìn chằm chằm.

Dưới ánh đèn, đôi mắt Minh Văn chìm trong ánh sáng và bóng tối, từ hư không những dây leo hoa nhuốm máu sinh ra, rồi từ đầu ngón tay cậu dần lan ra, quấn quanh cơ thể cứng đờ của chim bồ câu, nhẹ nhàng nâng nó lên.

Giây tiếp theo, trong máu thịt của chim bồ câu, vô số bông hoa nhỏ lần lượt nở rộ, từng chùm cánh hoa bung ra màu đỏ rực rỡ, đan xen thành những bụi hoa rực rỡ.

Trước thiết bị nhấp nháy, một thành viên của căn cứ lên tiếng: "Không thể phát hiện thông tin sinh học của vật thí nghiệm số một."

Con chim bồ câu được sử dụng làm vật thí nghiệm đã biến mất về mặt vật lý, da thịt, xương cốt, thậm chí cả vết máu đều bị xóa sạch, không để lại bất kỳ dấu vết nào có thể phát hiện—– như thể chưa từng tồn tại.

"Giống như một sự chuyển hóa."