Vô Hoa Quả

Chương 8

Chương 8
Buổi sáng tại tửu lâu, Thôi Ân Trạch dự định trực tiếp bắt lấy Niệm Nghiễn, biến y thành người của mình, muốn y giúp hắn giảm bớt một chút phiền muôn do đàm phán căng thẳng. Nhưng hắn phát hiện y một mực theo dõi đoàn người của ma giáo. Giáo chủ của ma giáo Phong Vong Trần dường như cũng phát hiện mình đang bị theo dõi nhưng lại cố tình đóng kịch vờ như không thấy. Phát hiện này khiến Thôi Ân Trạch cảm thấy rất hứng thú, nên hắn âm thầm cùng y đi theo đoàn người đến khách *** của Phong Vong Trần. Đến khách ***, Niệm Nghiễn liền bỏ đi, hắn chắc chắn đêm nay y sẽ lại tìm đến

Quả nhiên, nửa canh giờ chờ đợi không hề uổng phí, nhưng điều hắn không ngờ chính là mỹ nhân lại mải mê ngắm cảnh thân thiết của Phong Vong Trần với “vợ” hắn đến ngây người! Chẳng lẽ y vẫn chưa biết chuyện phong tình? Chuyện này về sau mới biết a~~~!

Điểm á huyệt của Niệm Nghiễn, hắn vừa lòng thấy Niệm Nghiễn vì hành động của mình mà hai má đột nhiên đỏ ửng. Chạm vào da thịt thiếu niên mềm nhẵn, biểu tình thì xấu hổ pha lẫn giận dữ — quả thật khiến cho kẻ trăm trận trăm thắng như hắn cảm thấy vô cùng thú vị a! Thôi Ân Trạch một phen ôm lấy Niệm Nghiễn đang bất động, dùng khinh công tuyệt hảo của hắn rời khỏi khách ***, để lại những tiếng rêи ɾỉ của hai người đang lâm vào biển tình không thể kiềm chế. . . . . . . . . . . .

Mang theo Niệm Nghiễn đến nơi trú ngụ của mình —- biệt viện mà tri phủ Ngô Châu chuẩn bị cho hắn, nơi này thập phần lịch sự tao nhã, chỉ có điều dường như quá lớn, quá trống trải. Đem Niệm Nghiễn đặt ở trên giường, giải khai á huyệt của y.

“Buông ra, cầm thú!” Niệm Nghiễn hổn hển, tiếng mắng tràn đầy khuất nhục, xấu hổ và giận dữ.

“Ta muốn nói , khoảng thời gian này tâm tình ta không tốt, ngươi phải làʍ t̠ìиɦ nhân của ta, sau này thế nào thì còn phải chờ xem biểu hiện của ngươi .”

“Ngươi. . . . . . Ngươi cho là tất cả mọi người đều ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt của ngươi ư?”

“Nghe lời ngươi nói giống như đây không phải là lần đầu tiên ngươi gặp ta, đương nhiên, lần ở trong rừng không tính, ngươi không coi thân phận của ta ra gì?”

Hắn đã hoài nghi thân phận của mình —- Niệm Nghiễn có điều lo lắng, y thà để cho tên biếи ŧɦái này cường bạo chính mình cũng không muốn hắn biết được y chính là người đã từng cứu và chữa khỏi đôi mắt cho hắn. Đầu óc Niệm Nghiễn bắt đầu hỗn loạn —- phong thái ung dung bình tĩnh trước đây của y đâu rồi? Bình tĩnh, lý trí; chỉ cần có liên quan đến nam nhân này thì những thứ đó đều biến mất. Thủ pháp điểm huyệt của Thôi Ân Trạch tuy cao thâm nhưng không khống chế được một thầy thuốc như y, Niệm Nghiễn âm thầm vận công.

“Không nói? Được rồi, ngươi đã muốn vậy, ta đây sẽ không khách khí, ta hôm nay tâm tình không tốt lắm, hy vọng sau này ngươi có thể nói cho ta biết ngươi là ai? Thân phận gì? Cùng tên họ Phong kia quan hệ ra sao? Còn có. . . . . .” Còn có vì sao ngươi không thừa nhận ngươi chính là người đã chữa khỏi đôi mắt cho ta, muốn mở miệng nói ra, Thôi Ân Trạch lại đột nhiên dừng lại —- Hắn là đối với cái kẻ ngay cả tên cũng không biết kia nhớ mãi không quên hay sao? Không thể như vậy, sớm hay muộn hắn cũng sẽ tìm được đáp án.

“Vậy thì, bây giờ. . . . . . . . . . . .”

Lời nói tràn ngập ý đồ đen tối, hai tay cũng đã lần mò vào trong nội y của Niệm Nghiễn, mân mê vuốt ve hai khối thịt nho nhỏ mềm mại cùng với cơ thể dẻo dai mê người.

Niệm Nghiễn tâm tư tuy kín đáo nhưng tính cách lại đơn thuần, trải qua mấy lần Thôi Ân Trạch khi dễ y, y cũng đã có dự cảm khi nào thì chuyện như vậy sẽ xảy ra. Điều y không ngờ đến là nam nhân lãnh khốc vô tình kia mà cũng có những biểu hiện như bây giờ? !

Hiện tại, hai tay nam nhân đang loạn động trong nội y của Niệm Nghiễn. Không một chút dịu dàng, tựa hồ như muốn phát tiết tất cả tức giận trong lòng, không ngừng chà đạp hai hồng châu phía trước, lực đạo rất mạnh khiến Niệm Nghiễn không thể kìm chế rên lên một tiếng —– Đại hội Bàn long hôm nay thất bại nên hắn mới tức giận? Không được, cứ tiếp tục thế này chính y sẽ bị. . . . . . . . . Niệm Nghiễn không đơn thuần cho rằng Thôi Ân Trạch chỉ như vậy sẽ dừng lại.

Cơ thể co lại chặt chẽ làm cho Thôi Ân Trạch cảm nhận người phía dưới đang cố gắng dùng hết sức lực để giải khai huyệt đạo trên người, cười thầm một tiếng —- công phu điểm huyệt của Thôi Ân Trạch hắn lại có thể dễ dàng hóa giải như vậy ư? Trừ phi là tinh thông y thuật, có thể nắm rõ hết vị trí đặc điểm kinh mạch trên cơ thể con người, còn phải có nội lực vô cùng thâm hậu, chẳng lẽ thiếu niên này?

Được rồi, y muốn vui chơi thì hắn sẽ vui chơi cùng y vậy. Tuy rằng cơ thể y thập phần ngây ngô, không chút kinh nghiệm như biểu hiện khả ái như vậy lại làm cho khố hạ của hắn nhịn không nổi mà sưng lên, giống như một tiểu tử chưa biết sự đời, hắn muốn ngay lập tức xâm nhập vào cấm địa ngọt ngào kia —- Lần đầu tiên của hắn là với ai, ở đâu? Hắn cũng chẳng còn nhớ rõ nổi, chỉ nhớ đó cũng là một thân thể xinh đẹp làm cho hắn bị ức chế không nguôi, xúc động không thể tự kiềm chế.

Nghĩ đến đây, bỗng dưng phát hiện mình tự nhiên lại thất thần —- thật sự là xin lỗi mỹ nhân a. Hai tay hắn liền tăng mạnh sức lực, một tay ôm lấy thắt lưng, tay kia hướng đến khố hạ mà tìm kiếm, miệng cũng không để không, hai khối hồng châu bị hắn cắn đã muốn sưng đỏ.

Bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhiều như vậy, người không chút kinh nghiệm như Niệm Nghiễn nhịn không được kêu lên, khố hạ lại bị nam nhân xoa nắn liên tục, đầu y đã hỗn loạn thành ngàn mảnh, ý thức bắt đầu mơ hồ, cảm giác khí lực toàn thân đang từng chút, từng chút hao mòn.

Thôi Ân Trạch nhẹ nhàng âu yếm phân thân của Niệm Nghiễ, vật phía dưới tơ lụa mỏng manh khiến hắn yêu thích không buông tay? Cơ thể thiếu niên phía dưới đã có phản ứng —– chịu đựng kĩ thuật cao siêu của hắn, thiếu niên buột miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ, phân thân đáng yêu cũng có dấu hiệu ngửng đầu —- khiến hắn phi thường hài lòng. Nhưng mà. . . . . . . .Cảm giác này tại sao lại có vẻ quen thuộc? Hắn từng tiếp xúc qua thiếu niên này ư? Không có khả năng, người khiến hắn có cảm giác ấy nếu hắn không nhớ nổi thì cũng sẽ không có cảm giác xa lạ thế này. Vừa lạ lại vừa quen, chẳng lẽ là giống một người nào đó? Ý nghĩ trong đầu vô thực bật ra thành lời nói.

“Cảm giác này rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi, là ai ta?”

Niệm Nghiễn đang bị kĩ xảo cao siêu của Thôi Ân Trạch làm cho hỗn loạn, nghe được những lời này, đầu y như có một luồng điện xẹt qua. Hai mắt mở to, toàn thân cứng ngắc. Y như nhìn thấy hình ảnh mẫu thân 16 năm trước, cũng giống như y lúc này. Lúc đầu, mẫu thân định sau khi xuất cung sẽ gả cho một người bình thường, yên ổn sống qua ngày.

Ước muốn chưa kịp thực hiện, mẫu thân liền bị nam nhân này. . . . Quen thuộc, chính là cảm giác khi hắn cùng mẫu thân? Đúng là cầm thú! Nhưng chính y lại đang làm gì? Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng nam nhân này chính là người đã sinh ra mình, là phụ thân của y. Mà thời điểm này. . . . . . y lại giống như một *** phụ bị nam nhân này giày vò rêи ɾỉ liên tục.

Không biết từ đâu xuất hiện một khối lực đạo kinh người làm cho Niệm Nghiễn lập tức giải khai được huyệt đạo, nhanh chóng hướng phía Thôi Ân Trạch xuất ra một chưởng bổ tới. Thôi Ân Trạch bị biến hóa bất ngờ của thiếu niên làm cho kinh ngạc một chút, lập tức xoay người tránh được một chưởng của thiếu niên. Hắn chưa bao giờ gặp qua chưởng pháp kỳ quái như vậy, công lực của thiếu niên cũng không tồi. Điều khiến hắn kinh ngạc nhất là y có thể giải khai toàn bộ huyệt đạo trên người? Nhưng, thiếu niên ngây thơ nhất định phải nếm chút thất bại thì mới nên người a! Lập tức dùng hết toàn lực phóng ra một chưởng hướng tới Niệm Nghiễn —- Thôi Ân Trạch vốn lãnh khốc vô tình không thương tiếc ai bao giờ huống chi là thiếu niên mới gặp?

Niệm Nghiễn dù sao cũng thiếu kinh nghiệm, may mắn nhờ vào năng lực phản ứng phi thường mà tránh được toàn bộ chưởng lực nhưng vai trái lại không cẩn thận trúng một quyền —- công lực quả thực rất thâm hậu, chắc là hắn vẫn chưa xuất ra toàn lực. Không, phải nói là chỉ dùng một phần công lực. . . . . . Niệm Nghiễn tinh tường nhận ra sự chênh lệch hiện tại giữa hai người, nam nhân kia quả nhiên vô cùng đáng sợ! Cứ như vậy chắc hẳn sẽ bỏ mạng dưới tay nam nhân này. Niệm Nghiễn một bên ứng phó với chiêu thức liên tục biến hóa của Thôi Ân Trạch, một bên suy nghĩ tìm cách thoát thân. Thôi Ân Trạch càng đánh càng hăng, dụng công cố gắng khống chế thiếu niên.

Vai trái bị thương càng khiến Niệm Nghiễn khó khăn giao đấu. Đúng lúc y cảm thấy không chống đỡ được nữa, bất thình lình, một thân ảnh từ cửa sổ nhảy vọt vào xuất chiêu hướng đến Thôi Ân Trạch —— rõ ràng là cố tình che chở cho y, cố gắng nhìn kĩ? Là Phong Vong Trần, hắn không phải đang cùng đại sư huynh. . . . . .

“Ngươi tới làm gì? Ngươi không phải đang cùng nam sủng của mình tận hứng ư?”

“Vốn là thực tận hứng như vậy, nhưng lại liên tiếp bị quấy phá không yên, ta cũng chẳng biết làm sao trấn an tình nhân bé nhỏ của mình? Thôi Ân Trạch, tôi của ngươi quả là không nhỏ a!”

“Vì thế nên ngươi đuổi tới nơi này? Vừa vặn, bởi có ngươi nhúng tay nên Bàn Long đại hội mới thất bại, ta cũng đam muốn tìm ngươi tính sổ!”

“Ta đây không rảnh cùng ngươi đùa giỡn, tình nhân bé nhỏ của ta còn đang nằm trên giường chờ ta trở về a, ta đến, mục đích là muốn dẫn hắn đi .” Phong Vong Trần chỉ vào Niệm Nghiễn nói.

“Hắn? Hắn có quan hệ gì với ngươi, sao ngươi lại có hứng thú với hắn, cho dù là thú tính bộc phát thì tiểu tình nhân kia của ngươi làm sao bây giờ? Hơn nữa ta muốn nói cho ngươi, ngươi không thể dễ dàng mang hắn đi như vậy, ít nhất. . . . . . Chờ ta xong việc đã . . . . . .”

Niệm Nghiễn nãy giờ vẫn yên lặng không nói gì. Y phát hiện Thôi Ân Trạch lại hiện nguyên hình là một kẻ lãnh khốc, thích gϊếŧ chóc, không quan tâm tới ai khác, trong mắt không hiện lên một cảm xúc gì, chính là ánh mắt khi hắn hại y cùng mẫu thân. . . . . . Nhưng tại sao Phong Vong Trần lại có hứng thú với mình?

“Ha hả ~~~ đó là chuyện của ngươi, mục đích của ta chỉ có một, đó là phải dẫn hắn đi!” Nói xong, đã đem Niệm Nghiễn ôn đến bên người.

“Không dễ dàng như vậy!” Đối với, Thôi Ân Trạch mà nói phong Vong Trần là một đối thủ ngang tầm, lại còn là chướng ngại vật lớn nhất đối với hắn, cùng hắn so chiêu. . . . . . Thôi Ân Trạch trong thân thể như dã thú, cố tình loại bỏ tâm tình đối với Niệm Nghiễn đã vượt qua ý muốn chiếm hữu thông thường.

Phong Vong Trần cũng chẳng có tâm trạng giao đấu cùng Thôi Ân Trạch. Hắn chỉ muốn sớm mang Niệm Nghiễn trở về, vì với hắn còn có một chuyện quan trọng hơn đang chờ. . . . . . Nhanh chóng ôm lấy Niệm Nghiễn, bên kia đỡ lấy thế tiến công của Thôi Ân Trạch. Phong Vong Trần sử dụng tuyệt học “Phượng phi như diễm” của ma giáo phá tan nóc nhà, không chần chờ lâu lập tức mang Niệm Nghiễn rời đi —- dù sao Thôi Ân Trạch cũng rất lợi hại, hắn lại đang ôm theo Niệm Nghiễn nên cũng chẳng muốn dây dưa quá lâu. . . . . . . . . . . . . . .

Thôi Ân Trạch thấy Phong Vong Trần mang theo Niệm Nghiễn bỏ đi như vậy vốn muốn truy đuổi tận nơi, dù sao nơi bọn họ đến nhất định là khách *** kia mà thôi. Vấn đề là, hắn đang hoài nghi tại sao hắn lại quan tâm đến thiếu niên chỉ mới gặp mặt kia như vậy? Hắn cố gắng kìm nén xúc động trong lòng.

Dù sao, hắn cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Phong Vong Trần, ngươi năm lần bảy lượt gây sự với ta, ngươi cứ chờ đấy!