Chương 7
Giang hồ vốn đồn đại Bàn Long đại hội vô cùng thần bí, những kẻ biết đến nó chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ấy vậy mà lúc sau Bàn Long đại hội lại được tổ chức tại tửu lâu lớn nhất Ngô Châu là Phong Lai lầu, hơn nữa còn phát cả thiệp mời đến các anh hùng gần xa; mời tất cả những người có uy tín trên giang hồ tới dự.Ngày tiến hành đại hội đã đến, Phong Lai lầu ước chừng có khoảng bốn trăm người, lầu một được chuẩn bị cho những người có địa vị cao trong triều đình và giang hồ; lầu hai, lầu ba đông nghìn nghịt người của các môn phái. Ở một chiếc bàn tròn đặt giữa lầu một có hai người đang ngồi —- Thôi Ân Trạch và võ lâm minh chủ Âu Dương Quan Kiều
Niệm Nghiễn đứng ở mé sườn của lầu hai, không chú ý đến hai người ngồi ở vị trí trung tâm mà y chú ý tới một cái bàn đặc biệt khác ở lầu một — đặc biết ở chỗ những bàn khác đều ngồi đầy kín người nhưng bàn này chỉ có hai người mà thôi. Một người thì bá khí đầy mình, bộ mặt tuấn tú phi phàm, trang phục có phần kì lạ, so với Thôi Ân Trạch cũng có nhiều phần tương tự. Nhưng làm cho Niệm Nghiễn cảm thấy hứng thú chính là kẻ ngồi bên cạnh hắn. Cả người hắc y, trên đầu đội một chiếc mũ có vải che màu đen khiến người này thoạt nhìn rất nổi bật. Niệm Nghiễn nhớ tới một người —- đại sư huynh Phác Phong. Tuy rằng không dám xác định nhưng trong lòng cũng có vài phần chú ý. Xung quanh bàn còn có ba người đang đứng, trong đó có hai người y từng gặp qua là thanh lam thị vệ, sắc mặt âm trầm, không giống kẻ lương thiện.
Hắc y nhân kia từ đầu đến cuối không hề ngẩng đầu lên. . . .nam nhân cạnh hắn hình như phát hiện tầm mắt của Niệm Nghiễn nên cũng hướng phía này mà nhìn lại. Niệm Nghiễn trong lòng cả kinh, đang muốn suy nghĩ xem hành động tiếp theo của nam nhân là gì thì hắn đã có động tác. Không phải nhằm vào Niệm Nghiễn mà nhằm vào hắc y nhân bên cạnh.
Hắn nắm lấy một tay của hắc y nhân kéo tới bên miệng hôn một chút, tay kia thò vào khăn che mặt, nâng cằm của hắc y nhân lên, nhè nhẹ hôn lên đôi môi đỏ mọng của hắc y nhân. Không giống như hôn tay – chỉ hôn thoáng qua như chuồn chuồn chạm nước, nụ hôn lần này của nam nhân thật sâu, thật nồng nàn khiến cho hắc y nhân ngột ngạt khó thở. Cảnh tượng này làm Niệm Nghiễn kinh ngạc, nam nhân này không để ý tại nơi đông người như vậy ngang nhiên khi dễ đại sư huynh mà đại sư huynh giống như một con búp bê không có năng lực phản kháng, tùy ý hắn hôn. Đại sư huynh, mấy năm nay rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì?
Hội đàm vẫn như cũ khẩn trương tiến hành, mặc dù đến đây để tìm Thôi Ân Trạch nhưng Niệm Nghiễn hiện tại chẳng có hứng thú gì để theo dõi hắn. Trải qua chuyện lần trước, Niệm Nghiễn biết rằng sức lực hiện tại của mình chưa thể gϊếŧ được hắn. Hơn nữa, điều khiến y sợ hãi là lần đó bị Thôi Ân Trạch ôm vào ngực, cảm giác vừa ôn nhu vừa bá đạo kia khiến y cảm thấy có chút khó chịu ở trong lòng. Mười sáu tuổi nhưng Niệm Nghiễn chưa từng trải qua những chuyện như vậy nhưng hắn biết đó là hành vi chỉ có thể xảy ra giữa những người yêu nhau. Y hận chính mình, đến bao giờ y mới có thể không bị tác động bởi những cử chỉ của nam nhân kia?
Niệm Nghiễn lớn lên trên Bích Nguyên sơn, hầu như không có bất cứ liên hệ gì với thế giới bên ngoài. Triều đình và giang hồ phân tranh như thế nào y cũng không biết, y không hiểu và cũng chẳng muốn hiểu. Năm nó yở trong cung chứng kiến nhiều cảnh tranh quyền đoạt lợi, y cũng đã trở nên chán ghét — cái gì mà Bàn Long đại hội chắc cũng chẳng khác hơn là mấy. Dù vậy nhưng Niệm Nghiễn củng cảm nhận thấy không khí cực kì khẩn trương, hội đàm không được thuận lợi, người khác nói điều kiện của hoàng đế quá hà khắc, phản loại ở phương bắc thế lực rất lớn không thể diệt trừ trong một lúc.
Đàm phán diễn ra được hơn một canh giờ, hai bên đã muốn giương cung bạt kiếm đối đầu lẫn nhau. Nếu không bởi ngại thế lực của đối phương không khác lắm so với mình thì có lẽ bọn họ cũng đã xuất chiêu với nhau ngay tại Phong Lai lầu này. Đàm phán cuối cùng cũng bế tắc, hai bên không đặt được thỏa thuận gì, võ lâm minh chủ không nói thêm gì —- Thôi Ân Trạch quay người để lại một câu “Thiên Duyên vương triều ta nhất định sẽ thống nhất giang hồ”. Lúc này, Thôi Ân Trạch mới phát hiện ra nam nhân tuấn tú ngồi bên cạnh đại sư huynh đang tươi cưới hớn hở càng khiến hắn có thêm vẻ ngông cuồng ngạo mạn, hắn một tay vẫn nắm chặt tay đại sư huynh, tay còn lại vòng qua thân người ôm trọn vòng eo của Phác Phong. Phác Phong không chịu nổi nữa liền đẩy hắn ra hừ mạnh một tiếng.
Đàm phán thất bại, mọi người lần lượt rời khỏi tửu lâu, chỉ còn lại đám người ngồi cùng bàn với Phác Phong cùng với Thôi Ân Trạch và hai thuộc hạ. Thôi Ân Trạch và nam nhân kia đối đầu nhìn nhau, không khí còn nguy hiểm hơn cả khi đàm phán lúc nãy.
“Bọn loạn đảng kia mà cũng dám đối chọi với ta như vậy, ngươi đã cho bọn chúng cái gì vậy?” Thôi Ân Trạch ngữ khí bình tĩnh nhưng ẩn chứa tức giận muốn đem kẻ trước mặt băm vằm thành trăm mảnh.
“Ngươi thật đúng là hiểu ta a, không hổ là đối thủ lâu năm của ta, ngươi hiểu ta như vậy chẳng phải có thể tìm được đáp án sao?” Nói xong, liền kéo Phác Phong rời đi.
“Bệ hạ, có nên đuổi theo. . . . . . ?”
“Không cần, ta và hắn bất phân thắng bại, các ngươi cũng chưa chắc đánh lại thanh lam hộ vệ bên người hắn.” Thôi Ân Trạch nhìn về phía Niệm Nghiễn vẫn đang đứng ở lầu hai liếc mắt một cái.
Niệm Nghiễn bị liếc mắt một cái thấy hết hồn, chẳng lẽ hắn nhận ra mình? Không có khả năng, hắn rõ ràng không nhìn rõ mặt mình. . . . . . Không thể nào?
Liếc mắt một cái, Thôi Ân Trạch cũng không có hành động gì, ly khai tửu lâu.
Thôi Ân Trạch đi rồi, Niệm Nghiễn đi theo đám người của đại sư huynh. Bọn họ hướng phía khách *** trước mặt đi tới, tuấn tú nam tử cùng ba người kia không quay đầu lại, bước đi của bọn họ không nhanh không chậm dường như cố ý để cho Niệm Nghiễn đuổi kịp. Ý nghĩ này khiến Niệm Nghiễn vô cùng bất an. Sau khi nhìn thấy khách *** mà bọn họ ở lại, Niệm Nghiễn quay về khách *** của mình quyết định tối nay hành động. Bất luận thế nào, y quyết không để cho đại sư huynh giống như nữ nhân trở thành luyến sủng của người khác.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Đêm đã khuya, trên đường đã không có bóng người đi lại, đi tới khách *** mà đại sư huynh cùng nam nhân kia trọ lại. Niệm Nghiễn xác định gian phòng của bọn họ, ẩn núp bên ngoài cửa sổ lắng nghe động tĩnh bên trong lại nghe thấy những âm thanh kì quái trong phòng truyền đến. . . . . .
“Không cần, đau quá, a. . . . . . Cáp. . . . . .” Thanh âm ướŧ áŧ.
“. . . . . .”
“Tiểu Điểm, ngươi hôm nay là làm sao vậy, a. . . . . . Chậm một chút. . . . . . Sao lại hưng phấn như vậy?”
“Ngươi là của ta, không cho ngươi nghĩ tới kẻ khác!”
“Ngươi đang nói cái gì, ngươi phá Bàn Long đại hội cũng đâu có hưng phấn như vậy a. . . . . . A. . . . . . Sắp nứt ra . . . . . . Dừng lại a. . . . . .”
“Ai muốn cướp đi ngươi ta sẽ gϊếŧ kẻ đó!” Âm thanh tục tĩu do thân thể va chạm vào nhau, tiết tấu càng lúc càng nhanh.
“Ngươi. . . . . . Đang nói cái gì? Không được, đổ máu . . . . . . A. . . . . . Đau quá a. . . . . .”
Niệm Nghiễn không dám tiếp tục nghe những âm thanh như vậy, tri giác cho hắn biết, đây là một cảnh tượng thực đáng sợ, không muốn nghe, không nên nhìn!
Nhưng mà, đại sư huynh phải làm sao bây giờ, đó rõ ràng là tiếng la của đại sư huynh a! Chẳng lẽ trơ mắt nhìn đại sư huynh bị nam nhân kia chà đạp?
Không được, không thể bỏ mặc lời dặn của sư phụ. Ngừng hô hấp, cố lấy dũng khí, lấy hai ngón tay chấm nước miếng chọc vào song cửa, y đưa mắt nhìn vào phía trong.
Ai ngờ chỉ liếc mắt một cái cũng khiến cho Niệm Nghiễn hóa đá. Niệm Nghiễn không thể tin vào mắt của mình, hắn nhìn thấy gì? Y chưa bao giờ nhìn thấy đại sư huynh có bộ dạng như vậy, bỏ đi vỏ bọc hàng ngày bên ngoài — bộ đồ đen phủ toàn thân, lộ ra làn da trắng nõn dị thường do ít khi tiếp xúc với ánh mặt trời. Làn da đó lúc này là nhiễm hồng, một loại mị hoặc khó tả. Phần hông thon gọn nhìn như vừa thống khổ vừa thích thú vặn vẹo qua lại.
Đôi mắt hoa đào ngày thường khiến kẻ khác mê đắm giờ phút này bị bao phủ bởi một lớp sương mù nồng đậm, không hề rơi lệ nhưng lại khiến đôi mắt long lanh, lấp lánh. Cánh môi hồng nhuận không ngừng phát ra tiếng rêи ɾỉ đứt quãng, hai hàng lông mày mím chặt khiến hắn hiện ra bộ dáng phong tình vạn chủng.
Đáng sợ hơn, chính là nam nhân trên người đại sư huynh, chiếc áo màu tím đậm chỉ cởi phần trên, lộ ra tấm lưng dẻo dai, săn chắc. Làn da màu mật ong ướt đẫm những giọt mồ hôi, kéo dọc trên tấm lưng là một vết sẹo dài — có lẽ là hậu quả của một vết thương dữ dội. Cự vật của nam nhân không chút lưu tình, hung hăng tàn phá thân thể của người phía dưới, mỗi động tác thô bạo giống như ngay lập tức muốn Phác Phong phải ngất đi.
Từ chỗ hai người giao hòa, không ngừng chảy ra dòng chất lỏng vừa hồng vừa trắng —- cảnh tượng nhìn qua có vẻ bạo lực nhưng cũng đậy tục tĩu mị hoặc.
“Từ bỏ, từ bỏ, buông tha ta đi. . . . . . Ô ô. . . . . .”
Thanh âm của Phác Phong đã chuyển từ nghi ngờ, chất vấn lúc ban đầu sang yếu đuối cầu xin tha thứ.
“Hôm nay ta sẽ không bỏ qua cho ngươi ngươi, ta muốn cho thiên hạ mọi người đều biết, ngươi là ‘nữ nhân ’ của ta!”
“Không. . . . . . Ta không phải nữ nhân, cũng không phải của ngươi, a. . . . . . . . . . . . Cầu ngươi. . . . . .”
“Xem ra ngươi còn chưa hiểu rõ, được thôi, ta sẽ khiến ngươi phải khắc cốt ghi tâm, tốt nhất là khiến cho những kẻ có ý đồ với ngươi thấy ngươi như thế này!” Động tác càng thêm mãnh liệt như muốn đâm thủng Phác Phong, ngay cả chiếc giường cũng không chịu được phải phát ra những âm thanh rắc rắc. . . . . . . . .
“A. . . . . . A. . . . . . Không. . . . . .”
Niệm Nghiễn hóa đá từ lâu, thật khó khăn mới có thể lấy lại chút bình tĩnh nhớ lại lời nam nhân vừa nói? Kẻ có ý đồ với ngươi thấy ngươi như thế này? Không lẽ hắn đã phát hiện ra mình, lại còn cố tình an bài cho mình chứng kiến một cảnh như thế. Niệm Nghiễn không biết, hiện tại mặt y đã đỏ bừng tựa như cái mông con khỉ. Hình dạng này biến y thành một quả đào ngon miệng của người nào đó. Niệm Nghiễn phát hiện ra thì đã quá muộn.
Một nam nhân dùng cánh tay hữu lực kéo hắn ôm sát vào trong ***g ngực, dùng tay che miệng ngăn y kinh hô. Niệm Nghiễn còn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, nam nhân đã buông lỏng cánh tay, dùng một ánh mắt tràn đầy sắc dục nhìn y——
“Mỹ nhân, hóa ra ngươi có hứng thú với những chuyện này a, chỉ dùng mắt xem, chi bằng “thực chiến” một phen a, vừa vặn tâm tình ta đang tốt, ngươi hãy cùng ta đi!”
Vẫn là bộ dạng bá đạo không hề thay đổi—— không ai khác chính là Thôi Ân Trạch.