Lúc này Trương Mục Thụy liếc Ngụy Tiểu Vũ. Mặc dù y chủ động mời Ngụy Tiểu Vũ làm bạn với A Tranh, hơn nữa y cũng biết hai anh em Ngụy gia rất tốt, nhưng đây là lần đầu tiên y biết đến đầu bếp. Hóa ra Ngụy Diễm đệ đệ là một người thích ăn uống, và khẩu vị của hắn có chút khác biệt với ca ca mình?
"Xem ta đang làm gì này! Ta cho ngươi biết, bát này là của ta, còn bát đậu hủ mặn mà A Tranh làm là của ngươi." Ngụy Tiểu Vũ cảnh giác nhìn Trương Mục Thụy nói.
Trương Mục Thụy nghe Ngụy Tiểu Vũ nói xong, anh liền chăm chú nhìn sang nơi khác. Ngươi nghĩ ta sẽ cướp đồ ăn của ngươi? Ngươi có thấy mình suy nghĩ quá nhiều không? Ngươi nghĩ ai cũng sành ăn như ngươi à?
Vẻ mặt nghiêm túc đến mức không ai có thể tưởng tượng được trong đầu Trương Mục Thụy đang nghĩ gì.
Một lúc sau, Ngô Tranh bưng một bát lớn đi ra.
Chiếc tô lớn chứa đầy những lớp dày đặc gồm nhiều nguyên liệu khác nhau, khiến người ta không khỏi thắc mắc đây là bánh pudding đậu phụ hay tô mì.
Bánh đậu phụ trắng mềm, thơm thơm, được trang trí thêm bằng mù tạt và dưa chuột thái hạt lựu, cùng với hoa và nấm màu vàng, đặc biệt là đậu phộng và đậu nành xắt nhỏ đẹp mắt, tôm khô và hành lá được xắt nhỏ rắc lên trên.
Trương Mục Thụy cầm bát đậu phụ lên, dùng thìa nhẹ nhàng khuấy đều. Nước sốt nóng từ bên dưới lan ra, màu súp trở nên đỏ tươi, thoang thoảng mùi giấm.
"Mục Thịt, ngươi nhanh thử đi. Đây là món lần trước Ngô Mạt đến mua đậu hũ đã nói với ta. Ngươi tới ăn thử đi, có ngon không?" Ngô Tranh lấy cạp quần lau tay, trong lời nói lại tràn ngập hy vọng cùng với một chút ngại ngùng.
Trương Mục Thụy cắn một miếng, sau đó mỉm cười nói với Ngô Tranh: "Thật ngon, thậm chí còn ngon hơn lần trước."
Ngô Tranh nghe Trương Mục Thụy nói như vậy, trong lòng quay đi quay lại ngàn lần, nhưng cuối cùng vẫn bình tĩnh nói: “Được, chỉ cần ngươi thích là được.”
Ngụy Tiểu Vũ nhìn Trương Mục Thụy và Ngô Tranh, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không biết là cái gì. Hắn liền đổi chủ đề: "A Tranh! Vốn dĩ ta nói là ăn hết bát đậu phụ này sẽ rời đi! Nhưng mà, đây là loại nước sốt gì vậy? Ngon quá, ta thực sự không nhịn được! Không ngờ anh lại làm được món này, ta mua nó được không?"
Bắt đầu từ lúc này, lượng khách hàng cũng dần tăng lên nhưng anh chỉ bán đậu phụ, lúc rảnh rỗi cũng sẽ làm rất nhiều.
Ngô Tranh nhận tiền, đáp lại Ngụy Tiểu Vũ: “Đây là nước mận làm từ mận xanh. Trong sân nhà tôi có một cây mận xanh tươi. Hoa mận nở đặc biệt đẹp vào tháng Tư hàng năm. Cha ta vẫn còn chôn dưới đất hai bình rượu mận xanh.”
Đang nói... Ngô Tranh đột nhiên cảm thấy có chút cô đơn, mặc dù hiện tại anh không phải ở một mình.
Mặc dù bây giờ Trương Mục Thụy cũng ở đây...
"Rượu mơ tương, hẳn là rất ngon!" Khi nghe đến từ rượu mận xanh, Ngụy Tiểu Vũ đột nhiên hưng phấn: "Tháng 8 năm ngoái, ca ca ta mang về tám con cua lông, rượu ban đầu đi kèm là rượu hoa quế lên men. Ta chỉ uống một cốc nhỏ, vị thật ngọt như mật ong, dư vị vô tận, đáng tiếc sau này ca ca ta nói rằng thân thể ta lạnh nên không đuọc uống rượu quế thơm. Chỉ có thể uống rượu gừng bồi bổ… nhưng rượu gừng không ngon……”
Ngô Tranh tranh thủ nhìn Ngụy Tiểu Vũ, không phải trước đó hắn đã nói sẽ quay lại báo tin sao? Giờ không cần nữa à? Sau đó anh trả lời: "Rượu mận xanh? Người không thích uống sẽ thấy nó không ngon lắm, bởi vì cha ta làm bằng rượu trắng rất mạnh, nhưng rượu mận xanh ngày xưa ta làm rất ngon, rượu vang cũng khá ngon, nó có vị rất tuyệt vời.”
"A? Thật sao? Ta cũng muốn uống!" Ngụy Tiểu Vũ lớn tiếng nói.
Trương Mục Thụy liếc nhìn Ngụy Tiểu Vũ với nụ cười nửa miệng nhưng bên trong y không hề cười: “Phương pháp cây mơ lộ rất khó, ngay cả cha Ngô Trang cũng chỉ làm một hoặc hai lần, sức khỏe của cha A Tranh không tốt, nên số lượng không nhiều."
“À?” Ngụy Tiểu Vũ không có phản ứng gì trước lời nói của Trương Mục Thụy. Nhưng Ngụy Tiểu Vũ cũng là một người cực kỳ thông minh, ý y là hiện tại không có cây mơ lộ. Đó là chuyên môn của cha Ngô Tranh, nhưng sức khỏe của cha Ngô Tranh thì không tốt. Cho nên, đó là nỗi buồn của A Tranh?
Sau khi Ngụy Tiểu Vũ suy nghĩ rõ ràng, hắn cảm thấy mình quá ngu ngốc, vừa mới kết bạn với Ngô Tranh, lại đột nhiên bị lộ chuyện đáng thương của Ngô Tranh.
Nghĩ tới đây, hắn chợt cảm thấy có chút hoảng sợ.
Ngụy Diễm tuy thông minh nhưng lại hiếm chơi cùng với các ca nhi. Từ nhỏ hắn đã lớn lên với huynh trưởng Ngụy Diễm, và thái độ của các ca nhi đối với hắn đều hay thay đổi. Vì vậy, hắn thích chơi với nhóm hán tử hơn là nhóm ca nhi, điểm này cũng giống với Ngô Tranh, nhưng lại có phần không giống.
Mặc dù Ngụy Tiểu Vũ cũng lớn lên với các hán tử, nhưng dù thế nào thì Ngụy Tiểu Vũ Lăng cũng là một ca nhi, mọi người sẽ cho hắn chơi khi họ chơi. Hơn nữa, hắn còn có một ca ca rất mạnh mẽ nếu có ai dám làm hắn khóc, ca ca hắn sẽ đi đập tên đấy đầu tiên. Hắn cũng không giỏi hòa hợp với các ca nhi.