Vì Kiều Cam Đường nhắm mắt, nên cậu chỉ có thể cảm nhận được một bóng đen cúi xuống, mang theo một mùi hương dễ chịu của nước giặt thoang thoảng đầu mũi.
Cậu gần như ngừng thở, vành tai trắng nõn hơi nóng lên.
Mà ở trong mắt Cố Triệu Nam, làn da Kiều Cam Đường trắng nõn mịn màng, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp như họa, chỉ tiếc không thể nhìn thấy đôi mắt đẹp đẽ linh động kia…
Cố Triệu Nam cụp mắt, ánh mắt rơi vào đôi môi của Kiều Cam Đường.
Dáng môi hơi nhếch lên, da dẻ trắng nõn càng làm nổi bật đôi môi đỏ mọng, thịt môi hơi no đủ hơi vểnh trông rất thích hợp để hôn môi…
Tim hắn đột nhiên đập nhanh, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại cảm giác ấm áp, mềm mại khi đối phương ngậm ngón tay hắn ngày hôm đó. Chỉ là ngón tay thôi đã thoải mái như vậy, nếu đổi thành thứ khác…
Sắc mặt Cố Triệu Nam bình thản, nhưng đôi con ngươi đen ngày càng âm trầm, giống như đang đè ép con thú dữ hung hăng bên trong.
Mặc dù Kiều Cam Đường nhắm mắt không thấy gì, nhưng cũng cảm nhận được khí tức hung hăng như thiêu như đốt áp đến càng ngày càng gần, dường như không có xu hướng dừng lại.
Cảm giác căng thẳng không tên làm hô hấp của cậu muốn dừng lại luôn, mãi tới tận khi tiếng thở nhẹ đáp trên khóe môi, đột nhiên một tiếng “Tạp” vang lên kết thúc lần diễn tập này.
Kiều Cam Đường thở phào nhẹ nhõm, chỉ là khi mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, chỉ cần hơi nhích tới một chút là có thể, có thể…
“Cố Triệu Nam?” Cậu không dám nhúc nhích, chớp chớp đôi mắt.
Giọng nói mềm mại chần chờ gọi tên Cố Triệu Nam, như thể một chiếc lông vũ khều nhẹ lòng hắn.
Trong lòng Cố Triệu Nam nhảy lên một cái, đầu óc đột nhiên thanh tỉnh, nặng nề trong ánh mắt dần thay thế bởi sự nghi hoặc chạm phải đôi mắt trong veo của Kiều Cam Đường.
Hắn đột nhiên bừng tỉnh, hình như mình tới gần quá, nếu vừa rồi không ai hô ngừng, hắn sẽ làm gì?...
“Ừm.” Giọng Cố Triệu Nam có chút khàn khàn, tâm tư nặng nề cuồn cuộn trong lòng, biểu cảm trên mặt không thay đổi, lại trông không tự nhiên lắm, hắn đứng dậy tiện tay kéo Kiều Cam Đường lên cùng.
“Rất tốt, đoạn này duyệt được rồi nhé? Đừng quên lời thoại đó!” Hội trưởng vừa đi vào trong sân khấu vừa nói chuyện với những người khác, nhìn Cố Triệu Nam, cười nói cảm ơn: “Cảm ơn nhé Nam ca, đoạn kịch vừa nãy diễn tập cũng không thay đổi gì nhiều, làm lỡ thời gian của anh…”
Cố Triệu Nam gật đầu, hắn biết rõ đây là nói mình xong việc rồi có thể đi.
Chỉ là tầm mắt hắn rơi vào người Kiều Cam Đường bên cạnh, chỉ cần nghỉ tới việc mình vừa làm, sẽ đổi một người khác làm với cậu, lòng hắn lại dâng lên một cảm giác khó chịu không thể giải thích.