Trên Sông Tĩnh Lặng

Chương 13: Tuyệt sắc (1)

Hai người trẻ dưới quyền của quản lý Lưu đưa bản hợp đồng in sẵn cho Nguyễn Thanh Thanh xem. Nguyễn Thanh Thanh nói: "Cùng xem đi." Cô đưa về phía Lạc Bình Giang, anh đưa tay nhận lấy, lúc này mới nghiêng người lại, cả hai không nói gì, đọc từng câu từng chữ.

Quản lý Lưu cười nói: "Đều là hợp đồng mẫu, cứ yên tâm, không có vấn đề gì đâu."

Trịnh Đào cũng cười nói: "Hợp đồng chú đã xem qua với quản lý Đới và quản lý Liễu nhiều lần rồi, Thanh Thanh, cháu cũng xem thử, còn yêu cầu gì cần thêm vào không? Miễn là có thể thêm, chắc chắn Lưu tổng sẽ giúp đỡ thôi."

Các cạm bẫy đều được giấu trong lời nói, rõ ràng là mối quan hệ ngang hàng nhưng chú lại nói đối phương "giúp đỡ". Nếu Nguyễn Thanh Thanh thực sự là một sinh viên mới tốt nghiệp không hiểu gì, có lẽ cũng sẽ nghe theo như vậy.

Tuy nhiên, đúng như quản lý Lưu nói, đây là hợp đồng mẫu, diện tích quyền sở hữu nhà, giá cả, thủ tục mua bán đều được viết rất rõ ràng. Đơn giá của hai mặt tiền là 15.000 tệ/m2, tổng cộng 150m2, tổng số tiền là 2,25 triệu tệ. Trung tâm chăm sóc 2.600 tệ/m2, tổng cộng 1.200m2, tổng số tiền là 3,12 triệu tệ. Hai nơi cộng lại là 5,37 triệu tệ. Thỏa thuận sau khi ký hợp đồng sẽ thanh toán 30%, sau khi sang tên thanh toán 40%, trong vòng 1 tháng di dời hoàn tất sẽ thanh toán 30% còn lại. Ngoài ra còn có các điều khoản vi phạm, thanh toán các chi phí phụ khác, v.v. Các điều khoản rõ ràng và đơn giản.

Nguyễn Thanh Thanh chỉ có ấn tượng sơ bộ về giá bất động sản trong thành phố, nhìn qua thấy dường như nằm trong phạm vi giá thị trường mà cô đã nghe nói, cũng không thấy vấn đề gì.

Quản lý Lưu cười nói: "Chúng tôi là công ty lớn, ông chủ Lạc cũng hiểu mà, thanh toán rất nhanh, tuyệt đối không có vấn đề gì. Mỗi khoản tiền đều sẽ theo đúng hợp đồng, tất nhiên lúc đó chú cháu chia như thế nào là việc của các vị, ha ha ha!"

Trịnh Đào cười nói: "Chắc chắn là chia đều, phần của Thanh Thanh, chú tuyệt đối không để thiếu." Rồi nhìn về phía Nguyễn Thanh Thanh, vẻ mặt hài lòng, hạ giọng nói: "Gần 2,7 triệu, sau này cuộc sống của cháu ở Hoài Thành không còn gì phải lo lắng, chú cũng yên tâm rồi."

Họ đều nhìn Nguyễn Thanh Thanh.

Nguyễn Thanh Thanh đặt hợp đồng xuống, mở miệng nói: "Không chỉ là vấn đề tiền bạc, tôi còn muốn..."

Lạc Bình Giang ngắt lời cô: "Thanh Thanh."

Nguyễn Thanh Thanh vốn định bỏ qua vấn đề giá cả, bàn về điều kiện sắp xếp hậu sự với họ, nhưng khi Lạc Bình Giang ngắt lời, cô lập tức hiểu ra: cô đã sai.

Lạc Bình Giang cười hiền lành: "Quản lý Lưu, tôi và Thanh Thanh nói thêm vài câu được không?"

"Được, không vấn đề gì, các anh chị bàn bạc đi."

Lạc Bình Giang lại nghiêng đầu về phía Nguyễn Thanh Thanh, cô đành phải ghé lại gần, nhìn vào đôi mắt gần trong gang tấc của anh. Anh nói với âm lượng mà mọi người đều có thể nghe thấy: "Cứ theo những gì chúng ta đã bàn bạc, tìm hiểu trước đó, chúng ta nói suy nghĩ của cô cho quản lý Lưu và chú cô nghe nhé?"

Nguyễn Thanh Thanh không hiểu ý anh là gì nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu đồng ý: "Vâng."

Lạc Bình Giang nhìn ánh mắt trong trẻo, không giấu giếm sự tin tưởng của cô, bỗng mỉm cười, nói: "Hay là để tôi nói thay cô nhé?"

"Vâng."

Lạc Bình Giang mở hợp đồng ra, nói: "Các điều khoản hợp đồng nhìn chung rõ ràng và chuẩn mực, việc phân chia trách nhiệm quyền lợi cũng không có vấn đề gì nhưng có vài chỗ chúng tôi không thể chấp nhận được."

Anh thay đổi hoàn toàn thái độ nhẹ nhàng trước đó, giọng điệu bình tĩnh và chắc chắn nhưng không quá gay gắt, mọi người đều im lặng lắng nghe.

"Thứ nhất, giá cả. Trước hết nói về mặt tiền, giá mặt tiền khu vực này thường dao động từ 15.000 đến 30.000 nhưng mặt tiền của họ vị trí tốt ngay mặt đường lớn, tôi đã xem sơ đồ mặt bằng, cũng rất thông thoáng vuông vức. 15.000 là quá thấp, không thể chấp nhận được."

"Khoan đã!" Quản lý Lưu vội vàng ngắt lời anh, dở khóc dở cười nói: "Ông chủ Lạc, không tính như vậy được, mặt tiền của họ chỉ có hai cái, quy mô cũng không lớn, khả năng kinh doanh cũng rất hạn chế, hơn nữa đã cũ rồi, đã hai mươi năm rồi, giá đương nhiên không thể cao được."

Lạc Bình Giang đáp: "Mặt tiền từ trước đến nay chỉ xét về vị trí, bố cục. 50m2 có cách kinh doanh của 50m2, 100m2 có cách kinh doanh của 100m2, 1000m2 có cách kinh doanh của 1000m2. Tất cả đều bán theo đơn giá, chưa bao giờ nghe nói diện tích ảnh hưởng đến đơn giá. Đầu phố là trường tiểu học, phía sau là khu dân cư, được coi là vị trí tốt nhất. Về độ mới cũ, xung quanh đều là nhà cũ, tôi vừa xem qua, chất lượng nhà của họ là tốt nhất. Hơn nữa, cho dù mới hơn một chút, các ông mua về tự sử dụng hay bán lại, chắc chắn cũng phải sửa sang lại, có ảnh hưởng gì sao? Giá mặt tiền các ông báo lại đi, giá hiện tại thì thật sự không cần bàn nữa."

Thái độ quá cứng rắn, quản lý Lưu im lặng, Trịnh Đào ngẩn người. Vị nữ quản lý bên cạnh lên tiếng, giọng nói mềm mại: "Ông chủ Lạc, anh nói vậy thì chúng ta thực sự không thể làm ăn được..."

Lạc Bình Giang chẳng thèm để ý đến cô ta, tiếp tục nói: "Thứ hai."

Ngoại trừ Nguyễn Thanh Thanh, sắc mặt những người khác trong phòng đều trở nên không mấy vui vẻ.

Nguyễn Thanh Thanh đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười.

Lạc Bình Giang: "Tôi thấy diện tích mua bán của các ông được tính theo diện tích xây dựng hiện có. Thực tế, trong sân này còn có một vài trăm mét vuông đất trống, đều là đất thổ cư, chỉ cần làm thủ tục với các cơ quan liên quan là có thể xây nhà được. Phần này, các ông chưa tính vào."

Quản lý Lưu: "Không thể tính như vậy được, ông chủ Lạc! Chúng tôi mua về để tự sử dụng, sẽ không phá đi xây lại nên đương nhiên chỉ có thể tính theo diện tích xây dựng! Anh mua nhà ở còn có diện tích tặng kèm nữa kìa."

Lạc Bình Giang: "Những điều ông nói có thể ghi vào hợp đồng không?"

Quản lý Lưu khựng lại.

"Tôi đùa thôi, tất nhiên là không thể. Tôi cũng nghe bạn bè nói, khu vực dọc sông có kế hoạch phát triển tổng thể, có thể sẽ công bố thực hiện trong năm nay, giá nhà ở khu này tất nhiên sẽ tăng theo. Các ông sau này muốn xây lại hay bán đi, đều là quyền của các ông, chúng tôi tuyệt đối không hạn chế. Nhưng hiện tại chúng tôi với tư cách là người bán, một mặt phải xem xét thích hợp phần giá trị tăng thêm này, mặt khác, diện tích đất trống cũng phải được định giá. Thanh Thanh mới về Hoài Thành không lâu, không vội bán mảnh đất này."

Chọc trúng điểm yếu, quản lý Lưu không thể nói được lời nào. Trịnh Đào đột nhiên xen vào: "Khu vực này chính phủ có kế hoạch phát triển tổng thể à?"

Lạc Bình Giang: "Chắc chắn tám chín phần. Yêu cầu thứ ba của chúng tôi... để Thanh Thanh nói vậy." Anh nghiêng người nhìn về phía Nguyễn Thanh Thanh, một tay đặt trên bàn, tay kia vắt trên tay vịn ghế. Nguyễn Thanh Thanh nhìn dáng vẻ thư thái thoải mái của anh, chỉ thấy tràn đầy tự tin. Nếu nói lúc đầu Nguyễn Thanh Thanh còn mù mờ về cuộc đàm phán này, thì sau khi anh đã áp đảo đối phương một cách có lý lẽ như vậy, cô đã có thể bình tĩnh tự nhiên mà mượn oai hùm để dọa chó sói rồi.

Nguyễn Thanh Thanh nói: "Được, hai điểm mà Lạc Bình Giang vừa nói là tiền đề và điều kiện cơ bản để chúng ta giao dịch. Điểm thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất, Thiện Nhi không phải là một tổ chức thương mại thuần túy mà còn đảm nhận trách nhiệm phúc lợi xã hội, đây cũng là di chí của người sáng lập trung tâm, cũng như mẹ và dì tôi. Hơn chục đứa trẻ hiện tại không phải là đồ vật, nói đưa đi là đưa đi được. Một mặt, nếu giao dịch, thời gian di dời 1 tháng là quá ngắn, ít nhất phải 2 tháng. Bởi vì ngoài trẻ em, chúng tôi còn có hơn chục nhân viên cần giải tán, sắp xếp. Họ không phải vì tiền mà vì lòng nhân ái và trách nhiệm mà ở lại đây làm việc. Tôi hy vọng có thể cho họ đủ thời gian chuyển dời, để mỗi người đều có thể yên tâm rời đi. Mặt khác, công ty các ông là công ty lớn, có nhiều nguồn lực, quan hệ rộng, có ảnh hưởng trong toàn tỉnh. Nếu được, tôi hy vọng các ông có thể hỗ trợ chúng tôi một số nguồn lực xã hội, cùng nhau tìm cách sắp xếp tốt cho những đứa trẻ này. Tin rằng đối với công ty các ông, đây cũng là việc thể hiện trách nhiệm xã hội và làm nổi bật hình ảnh doanh nghiệp."

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Linh Tâm

Beta: Anne