“Hửm?” Phương Diệp Tâm tỏ vẻ đã hiểu gật đầu: “Bị dọa rồi?”
“... Không có!” Lâm Thương Thương lập tức làm sáng tỏ: “Đương nhiên không phải! Chỉ là anh thấy có gì đó hơi kỳ lạ thôi…”
“Có cái gì mà lạ. Chắc là đứa bé kia chỉ muốn xin anh thêm vài cái trứng hỉ thôi, có lẽ vì ngại mở miệng nên mới nói dối rằng anh trai cũng muốn một quả.” Chung Yểu ngắt lời: “Em với én nhỏ trước kia chẳng phải cũng như thế sao? Thường xuyên dùng danh nghĩa của anh để xin thêm đồ ăn vặt và tiền lẻ.”
“Là vậy sao?” Lâm Thương Thương có hơi nghi ngờ: “Nhưng anh thấy đứa bé không giống như là đang lừa anh.”
Chung Yểu: “Lúc em với én nhỏ lừa anh anh cũng có nhìn ra đâu mà nói.”
Lâm Thương Thương: “...” Nói cũng đúng.
“Cũng có khả năng là nhìn thấy người lạ nên cậu bé cảnh giác, nói dối là trong nhà còn người thân khác.” Phương Diệp Tâm bình tĩnh bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên, còn có một khả năng khác nhưng khá là hiếm thấy.”
Lâm Thương Thương liếc mắt nhìn cô một cái: “Là cái gì?”
Phương Diệp Tâm nhún vai tỏ vẻ không sao cả nói: “Ví dụ như, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại không chịu nhìn thẳng vào hiện thật, nên mới tự lừa mình dối người, nhận định anh trai vẫn còn ở bên cạnh mình… Chẳng phải lúc ấy em cũng như vậy sao?”
“...”
Cô nói rất thản nhiên chẳng qua lại làm không khí ở hàng hiên hơi lặng đi.
Hai người còn lại không hẹn mà cùng dừng lại bước chân. Chung Yểu liếc nhìn cô một cái thật sâu, lo lắng mở miệng: “Én nhỏ à…”
“Không có việc gì mình chỉ lấy ra làm ví dụ thôi mà.” Phương Diệp Tâm xua xua tay: “Chuyện đã qua rồi.”
Chung Yểu nhíu màu: “Cậu xác định là không có việc gì chứ?”
“Thật sự không sao mà.” Phương Diệp Tâm cường điệu: “Chuyện đã qua bao nhiêu năm rồi…”
“Không phải.” Chung Yểu đi tới vỗ vỗ gương mặt cô: “Mình đang hỏi bây giờ cậu có sao không đấy? Mặt cậu đỏ quá trời bộ cậu không cảm giác được sao?”
“Đúng đó!” Lâm Thương Thương cũng thò qua: “Có phải tối hôm qua em canh cửa sổ suốt đêm không? Hay là cảm lạnh rồi?”
Phương Diệp Tâm: “...”
“Thật thật thật sự không sao mà…” Cô lẩm bẩm, không mấy vui vẻ mà đẩy tay Chung Yểu ra, dẫn đầu tiếp tục đi về phía trước.
…
Sự thật chứng minh, đúng là có chuyện thật.
Khi bọn họ trở lại phòng ăn đã là giữa trưa. Lâm Thương Thương nhanh nhẹn sắp xếp cơm trưa, Phương Diệp Tâm quá mệt ăn xong cô lăn ra ngủ luôn, định là ngủ một lát sẽ bắt đầu công việc, hoàn thành phát sóng trực tiếp như bình thường, sau đó đi tìm hung thủ.
Nào ngờ cô vừa nằm xuống đã ngủ thẳng đến hai tiếng đồng hồ sau. Mãi đến khi Chung Yểu cảm thấy không đúng đi vào gọi người mới phát hiện mặt cô đỏ bừng, cả hơi thở thở ra cũng nóng hổi.
Đo nhiệt độ cho cô, hay lắm, 38 độ 9.
Chung Yểu sợ hết hồn nhanh chóng gọi anh trai tới. Hai người lắc cô dậy cho uống thuốc hạ sốt, canh giữ ở mép giường chốc lát rồi mới cùng nhau lặng lẽ lùi ra ngoài.
“Quả nhiên vẫn là bị cảm lạnh.” Lâm Thương Thương thở dài: “Em xem em ấy đi, anh ra ngoài mua đồ ăn buổi tối nấu cháo rau dưa.”
Chung Yểu gật gật đầu. Lâm Thương Thương xoay người ra ngoài chưa được mấy bước đã quay trở lại.
“Anh vừa nghĩ đến, có phải chúng ta nên khuyên em ấy dọn ra ngoài ở cho an toàn không?” Lâm Thương Thương chau mày: “Em nhìn nơi này xem, từng có ẩu đả, chết người, còn có cả một tên hung thủ tàn bạo gϊếŧ người không gớm tay, đáng sợ quá chừng.”
“...” Chung Yểu tặng cho anh ấy một ánh mắt như đang nhìn thằng ngốc: “Anh cảm thấy cậu ấy sẽ dọn đi sao?”
“Đây là nơi chứa kỷ niệm cuối cùng mà cha mẹ để lại cho cậu ấy, cậu ấy tốn bao nhiêu công sức cho căn nhà này không phải anh không biết. Đừng nói là hung thủ, dù cho tên hung thủ kia thật sự mò tới trước cửa phòng cậu ấy, cậu ấy cũng có thể bình tĩnh đi vào bếp đun dầu sôi rồi vừa tạt vào mặt gã kia vừa đuổi người ra ngoài đấy anh tin không?”
Lâm Thương Thương: “...” Tin.
Chung Yểu nói tới đây dường như lại nghĩ tới gì đó, cô ấy bỗng dưng khựng lại một chốc, lát sau mới khẽ thở dài.
“Nhưng mà lúc nãy em bị bất ngờ thật. Không ngờ cậu ấy sẽ chủ động nhắc tới chuyện năm đó.”