Trần Tông Nguyên ngồi yên bất động: “Tiếp tục lái đi.”
A Hải đã đặt súng ở nơi tiện tay, đề phòng tình huống bất ngờ xảy ra.
Chiếc xe này trên đường đến Tây Giao anh ta đã bắt gặp một lần, người trên xe có ý thức phản trinh sát rất mạnh, bám theo rất kín kẽ, trà trộn trong đám xe, vậy nên trước đó anh ta mới không phát hiện.
Thời gian qua đi một khoảng thời gian dài, vậy mà hiện giờ nó lại quẹo vào cùng một con đường nhỏ với xe của họ.
Chuyện quá mức trùng hợp luôn tồn tại mờ ám.
A Hải làm theo lời Trần Tông Nguyên nói, tiếp tục lái xe về phía trước, giữ nguyên tốc độ ban đầu.
Xa xa đã có thể nhìn thấy nhà máy xi măng bỏ hoang, anh ta đang chuẩn bị đạp chân ga tiến thẳng về phía trước thì đuôi xe bỗng nhiên bị đυ.ng một cái.
Đã xảy ra va chạm.
Trần Tông Nguyên lạnh lùng cất tiếng: “Lái!”
Bất kể phía sau có là ai, lúc này xuống xe không phải lựa chọn tốt nhất.
A Hải đạp chân ga hết mức có thể, để đi tới nhà máy xi măng bỏ hoang còn phải vượt qua mấy ngã tư đường, khi tốc độ của chiếc xe còn chưa tăng đến mức tối đa, có rất nhiều xe cảnh sát nhấp nháy đèn xanh đỏ đột nhiên quẹo vào mấy con đường chính phía trước.
A Hải không thể không thả chậm tốc độ chiếc xe, hai hàng lông mày của anh ta cũng theo đó nhíu chặt lại: “Anh Tông, cảnh sát tới rồi?”
Trần Tông Nguyên lạnh lùng nhìn về phía trước, không nói gì.
Chờ đến khi xe cảnh sát bao vây nhà máy xi măng bỏ hoang, đồng thời thu nhỏ vòng vây chuẩn bị trấn áp những người bên trong, A Hải mới dừng xe lại.
Trần Tông Nguyên bước xuống.
Chiếc xe tông vào đuôi xe của họ ban nãy đã chẳng còn thấy tung tích, Trần Tông Nguyên nhìn chằm chặp vào nhà máy xi măng bỏ hoang tối đen như mực, vuốt ve khớp xương trên ngón áp út, sau đó cất tiếng chào hỏi một người quen đứng cách đó không xa.
“Hoa Thanh, sao cậu lại đến đây?”
Lục Hoa Thanh đi theo xe cảnh sát, trông thấy Trần Tông Nguyên, anh ta không hề cảm thấy bất ngờ, chỉ nở nụ cười lịch sự rồi nói: “Anh Tông, lúc Chi Chi mất tích em ở cùng một chỗ với cô ấy, là em không chăm sóc cô ấy tử tể, vậy nên sau khi sự việc xảy ra em vẫn luôn ở cục cảnh sát chờ đợi thông tin. Hai mươi phút trước cục cảnh sát ngoại ô phía tây nhận được một cuộc điện thoại nặc danh, nói rằng ở nhà máy xi măng trông thấy mấy người lén la lén lút, còn nghe thấy tiếng kêu cứu của cô gái.”
Trần Tông Nguyên vượt qua anh ta, anh nhìn xe cảnh sát xung quanh rồi nói: “Giá mà lúc nào tôi gọi điện đến cục cảnh sát cũng hấp dẫn được sự chú ý như vậy thì tốt biết mấy.”
Lục Hoa Thanh đi về phía nhà máy xi măng bỏ hoang: “Cuộc điện thoại mà anh Tông gọi đâu chỉ dừng lại ở cục cảnh sát, cả cái thủ đô này đều đảo lộn theo ấy chứ.”
Trần Tông Nguyên quay đầu lại nói một câu: “Đâu thể sánh bằng thủ đoạn giao thiệp của chú Lục, còn có cậu Hoa Thanh đây nữa.”
Lục Hoa Thanh thu lại nụ cười trên môi, chưa kịp nghĩ ra câu đối đáp thì đã nghe thấy trong nhà máy xi măng truyền ra một tiếng kêu ngắn ngủi, cùng với tiếng nức nở khe khẽ.
Đội cảnh sát bên kia đã bố trí xong, lập tức xông vào truy bắt tội phạm.
Trần Chi bị Vương Mẫn Vĩ ném lên chiếc giường nhỏ sập sệ và bừa bộn, chỉ có thể liên tục đạp chân vùng vẫy.
Cô giãy dụa kịch liệt, ngửi thấy trên người Vương Mẫn Vĩ có một mùi hương khiến cho người ta buồn nôn, hơn nữa khuôn mặt của hắn vừa nhìn là đã biết chơi bời quá độ, dạ dày của cô dường như đang không ngừng quặn lên.
Bởi vì không nghe lời nên mặt cô hứng trọn hai cái tát của tên đó, miếng vải nhét trong miệng cô lỏng ra, cô ra sức giãy dụa, sau đó đá mạnh vào háng Vương Mẫn Vĩ một cước.
Đá bừa thế nhưng lại trúng mục tiêu, Vương Mẫn Vĩ hét lên một tiếng, hắn nổi trận lôi đình, túm lấy tóc Trần Chi rồi đập đầu cô vào ván giường.
Đây là một chiếc giường gỗ cũ kỹ, phía trên chỉ có một lớp đệm lót, ván giường gỗ vừa dày vừa cứng.
Đầu Trần Chi rất đau và choáng váng, tay cô vẫn đang bị còng, lúc này cơ thể vẫn đang trong tư thế vặn vẹo, cô có thể cảm giác được trên trán mình có thứ gì đó ẩm ướt đang chảy xuống, hẳn là đầu cô bị rách da rồi.
Trần Chi rơi vào trạng thái mơ màng, đầu óc nặng trịch, trước mắt bắt đầu xuất hiện các hình bóng xếp chồng lên nhau, miếng vải rách trong miệng cô rơi ra, sức lực tiêu hao rất nhanh chóng, tiếng kêu cứu cũng biến thành tiếng nức nở.
Cô không dám ngất đi nên cố gắng mở mắt thật to, cách đó không xa, Vương Mẫn Vĩ đang cởi dây lưng, miệng thì không ngừng cất tiếng mắng chửi.
Bỗng, cánh cửa của căn phòng u tối bị mở ra, thấy chuyện tốt bị quấy rầy, Vương Mẫn Vĩ ngẩng đầu lên mắng chửi: “Mẹ kiếp, tao đã nói đang bận việc cơ mà…”
Hắn mới mắng được một nửa, âm thanh chợt bị nghẹn lại trong cổ họng.
Trần Chi ở cách hắn gần nhất, đầu tiên cô nghe thấy một tiếng súng vang lên, sau đó tận mắt trông thấy viên đạn xuyên qua ngực hắn.
Vị trí chính giữa trái tim, cơ thể hắn lập tức ngã xuống, không còn động đậy.
Một thân hình cao lớn đi tới bên giường, đỡ cô dậy rồi để cô dựa vào l*иg ngực.
Bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát, Trần Chi nhìn thấy khuôn mặt Lục Hoa Thanh.
Cuối cùng, cô không chống đỡ nổi nữa mà ngất lịm đi trong lòng Lục Thanh Hoa.