“Em ấy dựa vào năng lực bói toán thần kỳ của mình để bói ra đó.” Diệp Lâm ngắt lời Diệp Mặc, không cho cô tiếp tục thêm mắm dặm muối vào công việc “kiểm tra cực khổ” của bản thân: “Khi đi dạo xung quanh công ty, em ấy còn đi cùng thư ký của con vào căn tin ăn bữa sáng thứ hai nữa.”
Diệp Mặc cảm thấy bản thân cần phải biện hộ cho mình: “... Cái đó em gọi là thâm nhập vào cơ sở, hiểu được tâm tình của dân. Em đang giúp anh cả lắng nghe tiếng nói của công nhân viên tầng lớp thấp nhất đó.”
Diệp Lâm: “Ồ? Vậy có phải em muốn anh cảm ơn em không?”
“…Không cần quá khách sáo như vậy.” Diệp Mặc “khách sáo” nói, sau đó lại rất nhanh chóng bày tỏ: “Nhưng nếu như anh cả nhất định muốn cảm ơn em, vậy em cũng không thể không nhận.”
Cô nói những lời này, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt cô hoàn toàn không phải như vậy. Trên mặt cô viết dòng chữ: “Anh chắc chắn sẽ cảm ơn em có phải không?”
“Nhưng thật đáng tiếc…” Diệp Lâm tiếp thu lời nói của Diệp Mặc vô cùng trôi chảy: “Anh cũng giống như em, đều khá keo kiệt bủn xỉn. Có lẽ bởi vì hai chúng ta là anh em cho nên đều có tính cách keo kiệt, hám tiền như nhau cả thôi.”
Diệp Mặc: “…” Anh cả, anh đã thay đổi rồi, anh có biết hình tượng của anh đã sụp đổ rồi không?
“Nhiều tiền như thế mà lại keo kiệt đến vậy.” Cô “lầu bầu” với âm giọng mà mọi người đều có thể nghe thấy.
Nghe vậy, Diệp Lâm thấp thoáng ý cười trong mắt.
Hai người bọn họ nói chuyện với nhau kẻ tung người hứng, dáng vẻ chung sống với nhau cực kỳ hòa thuận và tự nhiên, Diệp Chí Bằng và Nguyễn Nhàn Nguyệt nhìn thấy mà mát lòng mát dạ.
“Mặc Mặc đừng sợ, anh cả của con keo kiệt, nhưng cha thì không đâu!” Diệp Chí Bằng tự tin nói: Mặc Mặc của chúng ta đã làm được một việc lớn như vậy cho công ty, đương nhiên phải được khen thưởng rồi. Như thế này đi, cha sẽ cho con 2 triệu, con muốn mua gì cứ mua nhé.”
Nghe vậy, hai mắt Diệp Mặc đột nhiên sáng quắc, ánh mắt nhìn Diệp Chí Bằng hệt như đang nhìn cha ruột của mình - mặc dù nghiêm túc mà nói thì Diệp Chí Bằng quả thực cũng chính là cha ruột của cô thôi.
“Cảm ơn cha!” Diệp Mặc lập tức cảm ơn, giọng nói và nụ cười đều rất ngọt ngào: “Cha là người tốt nhất!”
Diệp Mặc sinh ra vô cùng xinh đẹp, lúc cười lên dung mạo càng rực rỡ. Bởi vậy khi cô có ý cười ngọt ngào với ai đó, đều khiến người ta chỉ hận không thể trao trái tim mình cho cô, huống chi người trước mặt chính là người cha già có lòng Diệp Chí Bằng, gần như ngay tại chỗ đã muốn chuyển khoản gấp đôi số tiền 2 triệu này cho cô.
Về phần Nguyễn Nhàn Nguyệt, thấy Diệp Mặc cười xinh đẹp với chồng mình như vậy, bà ta không khỏi nghĩ đến số tiền tiết kiệm của mình. Mà kể từ ngày hôm qua lúc Diệp Mặc về nhà cho đến bây giờ, cô chưa bao giờ cười rạng ngời với bà ta như vậy cả.
“...Nếu cha con đã cho con tiền tiêu vặt rồi thì mẹ cũng nên cho con một ít.” Bà ta suy tính rồi nói: “Vậy thì mẹ cho con thêm 2 triệu nữa. Mẹ nghe nói những người trong giới giải trí đều rất có thế lực, con càng có nhiều tiền trong người sẽ càng tự tin hơn.”
Diệp Mặc nhìn bà ta cũng nở nụ cười y hệt như với Diệp Chí Bằng: “Cảm ơn mẹ!”
Nguyễn Nhàn Nguyệt thấy thế trong lòng bà ta cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn chút.
Mà Diệp Mặc sau khi cảm ơn mẹ mình xong lập tức nhìn về phía anh ba Diệp Miểu đang ngồi đợi bắt đầu bữa ăn, chú ý tới ánh mắt của cô anh ta lặng lẽ dịch người đi, sau đó vẫn thấy ánh mắt Diệp Mặc âm thầm dõi theo bản thân.
“...” Diệp Miểu tức giận hỏi: “Cô nhìn chằm chằm vào tôi làm gì hả? Muốn nói gì cứ nói đi!”
Anh ta đã nói vậy rồi thì Diệp Mặc tự nhiên cũng không khách khí nữa, lập tức nói: “Anh ba, cha mẹ, với anh cả đều đã cho em tiền tiêu vặt rồi, còn anh thì sao?”
Diệp Miểu trợn to mắt nhìn cô: “Bọn họ đều cho cô rồi mà vẫn còn chưa đủ sao? Còn muốn tôi cho cô nữa?”