Hai ông bà cụ đang ngồi trong phòng khách, mái tóc hoa râm, nhưng tinh thần trông khá tốt.
Cố Lê lập tức thấy được bóng dáng của mẹ trên người ông nội.
Lúc này ngược lại không khẩn trương chút nào, nước mắt không nghe lời rơi xuống.
“Ông, bà!” Cố Lê nức nở nói.
“Ơi! Cháu ngoan!”
“Ơi! Cháu gái bảo bối, mau qua đây cho bà nhìn xem!” Bà cụ Cố nói rồi liền muốn đứng dậy, Cố Lê vội vàng chạy tới.
“Bà ơi bà ngồi đi ạ!”
Bà cụ Cố cầm lấy tay của Cố Lê, “Vừa nhìn đã biết chính là người nhà họ Cố chúng ta, không nhầm được, tuyệt đối không nhầm được, cháu ngoan, những năm này cháu chịu khổ rồi, chịu khổ rồi! Sau này bà nội thương cháu!”
“Còn có ông nội!”
Ông cụ Cố ở bên cạnh chỉ có thể chủ động tìm cảm giác tồn tại.
“Dạ, không khổ cực, ngược lại là ông bà trên đường chắc vất vả rồi! Cháu đã ninh chè, ông bà uống một ngụm trước nhé ạ!” Nói xong, xoay người nhìn về phía Sở Vân Triệt, “Vân Triệt, anh vào bếp múc anh bát tới đây, trên bếp than đó!”
“Được!”
Sở Vân Triệt dẫn theo cảnh vệ ra ngoài làm việc!
Hai ông bà cụ bắt đầu không ngừng quan sát Cố Lê.
“Bé con, cháu quá gầy rồi! Phải ăn nhiều thịt chứ!”
“Ông cầm hết tiền và phiếu tới cho cháu rồi, cháu tha hồ dùng!”
“Bé con, cháu về thủ đô ở với bà một thời gian đi, bà mua quần áo đẹp cho cháu!”
……
Cố Lê chọc cho ông bà cười không ngừng, hai vị càng thêm không khép được miệng.
“Ông nội, bà nội, chè Lê Lê nấu, ông bà tranh thủ uống lúc nóng ạ!”
Sở Vân Triệt mỗi tay bưng một bát đưa đến trước mặt hai người.
“Được, được, của cháu gái nấu, nhất định phải uống!”
“Đúng, ông nội uống hai bát!”
“Lão già ông đấy, cái này cũng phải so đo!”
“Hừ! Bà nó à bà đừng luôn tranh cháu gái với tôi!”
Hử? Sao phong cách lại thay đổi rồi nhỉ!
Cố Lê tranh thủ ngay lúc hai người đang đấu võ mồm, đứng dậy nói mấy câu với Sở Vân Triệt.
Sở Vân Triệt liền đi ra ngoài lần nữa!
Lúc này cảnh vệ đang chuyển đồ trên xe vào nhà.
Anh vào bếp múc thêm một bát chè bưng tới cho anh ta.
“Uống một bát đi!”
“Ấy, được, vậy em không khách sáo nữa, đoàn trưởng Sở, về sau gọi em Tiểu Lý là được!”
“Ừ, tôi đi lấy trước, cậu đừng gấp, cứ uống từ từ!”
Khi Tiểu Lý uống ngụm đầu tiên đã sốc rồi, quá ngon luôn! Chua chua ngọt ngọt, hơn nữa sau khi uống vào cảm giác mệt nhọc khi lái xe mấy tiếng đồng hồ đều tan biến hết!
Mấy ngụm sau đó trực tiếp ực ực ực luôn!
Uống xong còn rửa sạch bát đặt lại lên chạn bát, lúc này mới tiếp tục đi lấy đồ.
Hai vợ chồng già cầm tới thật sự không ít, suốt đêm bảo người chuẩn bị!
Ăn uống dùng, chỉ thiếu điều dọn cả nhà tới đây!
Trong phòng cũng khen không dứt miệng.
“Lê Lê, tay nghề nấu nướng của cháu tốt thật!”
“Bà nội uống xong cảm giác cơ thể thoải mái hơn nhiều!”
“Phải đó, ông nội cảm giác bây giờ thậm chí có thể đánh chết một con lợn rừng!”
Sau đó đã nhận được một ánh mắt hình viên đạn của bà cụ Cố.
Già rồi già rồi, vẫn còn thích gây sự chú ý!
Cố Lê mím môi cười.
Ông bà đúng là quá đáng yêu, quá hài hước!
Ba người lại trò chuyện thêm một lúc, nhìn thời gian cũng nên nấu bữa tối rồi!
“Ông bà ơi, cháu đi nấu cơm, hay là ông bà nghỉ ngơi một lúc, để ông bà nếm thử tay nghề của cháu, thế nào ạ?” Cố Lê đắc ý nói, trước mặt hai vị cô thật sự chỉ là một đứa trẻ.
“Được, được, ông bà đi cùng với cháu, không giúp được việc gì thì ở bên cạnh nhìn!”
“Vâng!” Cố Lê hoàn toàn không từ chối được!
Vì thế hai già một trẻ liền di chuyển trận địa đến bếp.
Những món khác Cố Lê đều nấu gần xong hết rồi, hầm cá, xào rau theo mùa là có thể ăn cơm.
Mì thịt viên cũng nhanh!
Lúc này Cố Hàn Tùng và Ngô Thiến Như cũng đến rồi!
Hai người đều là xách túi lớn túi nhỏ vào nhà.
Trông có vẻ là đã đi mua sắm!
“Hừ, thằng ranh con, sao tới muộn như vậy!” Ông cụ Cố dẫn đầu chất vấn Cố Hàn Tùng.
Ngô Thiến Như ở bên cạnh mở miệng gọi ba mẹ, hai vợ chồng già vui tươi hớn hở đáp lại!
Cố Hàn Tùng cảm thấy mình có lẽ không phải là con ruột, hiện tại ông cũng đã là sư trưởng rồi, nhưng ông cụ vẫn cứ là nên giáo huấn thì giáo huấn!
Liếc nhìn vợ mình, muốn khóc!
Cố Lê vừa nấu cơm vừa nhìn một màn này, lại lần nữa cảm khái, gia đình này thật tốt!
Sở Vân Triệt lúc này đang giúp Cố Lê nhóm lửa!
Ánh mắt dừng lại trên bụng Cố Lê!
Đang nghĩ có phải bây giờ đã có em bé rồi hay không!
“A Triệt, anh múc thịt nạm bò hầm cà chua để lên bàn đi! Em cũng xong ngay đây!”
Cố Lê vừa dứt lời, Ngô Tiến Như đã đi vào.
“Lê Lê, mợ có thể làm chút gì cho cháu không?”
Dáng vẻ nóng lòng muốn thử.
“Mợ, cá này của cháu sắp được rồi, múc ra mợ vất vả bưng lên nhé ạ!”
“Ừ, được, được, không vất vả chút nào, Lê Lê à, tay nghề này của cháu đúng là quá tốt luôn, mợ cũng muốn học cháu đấy!”
“Được ạ, việc này có gì khó đâu, học xong nấu cho cậu ăn!” Cố Lê nói đùa.
“Khụ, cho bản thân mợ ăn!” Ngô Thiến Như có chút ngượng ngùng.
“Nào mợ, cẩn thận nóng!”
“Được!”
Rửa cái nồi này xong, Cố Lê đổ nước dùng thịt viên vào, sau khi đun sôi thì bỏ sợi mì, sợi mì nấu chín bảy tám phần lại bỏ thịt viên vào.
Cái nồi nhỏ khác đang xào rau theo mùa.
Sở Vân Triệt vội vàng quay lại giúp đông giúp tây, tóm lại vào lúc vợ làm việc, mình nhất định không thể rảnh rỗi.
“Chồng, anh chuẩn bị bát tô, múc mì đi! Ông bà và em dùng bát nhỏ, buổi tối không để bọn họ ăn quá no, sẽ không thoải mái!”
“Được!”
Sở Vân Triệt múc đầy bốn bát mì lớn và ba bát mì nhỏ.
Người trong nhà ngoại trừ hai vợ chồng già thì đều ra bưng, rất là náo nhiệt, một đường đều là mùi cơm thơm.
Khi món rau cuối cùng được xào xong, mọi người đều đã ngồi sẵn chờ bắt đầu ăn cơm!
“Ông bà cả đường vất vả rồi!” Cố Lê cầm chén trà kính hai người già một chén.
“Ôi dào, không vất vả đâu, nhìn thấy cháu thì cực khổ gì cũng không còn nữa!” Bà cụ Cố vui vẻ nói.
“Phải đó, lão già Sở quả nhiên không lừa ông, tay nghề của cháu gái ông đúng là tốt mà, ông nội muốn bắt đầu ăn rồi! Chúng ta mau ăn thôi!”
Ông cụ Cố giờ phút này cứ giống như con mèo tham ăn vậy.
“Món này ngon, đây là thịt bò sao? Thơm ghê!”
“Cá này mềm, đậu phụ này đều là vị cá!”
“Thịt viên này ngon đấy, dai nhưng không khó cắn, răng này của ông vừa vặn ăn được!”
“Rau xanh này, tuy rằng không thích ăn, nhưng của cháu gái xào đúng là mỹ vị đó!”
Cố Lê lúc này mới phát hiện, ông nội nhà mình chắc không phải là người nói nhiều đó chứ!
“Lê Lê à, ông cháu lúc vui vẻ sẽ nói nhiều!” Bà cụ Cố gắp một miếng thịt bò, ăn ngon đến mức mắt cũng híp lại rồi!
Nhưng vẫn không quên giải thích với Cố Lê.
“Dạ, ông thật đúng là rất đáng yêu!”
“Ấy, ông nội không thể hình dung bằng từ đáng yêu, ông nội uy vũ khí phách!”
“Đúng, đúng!”
Sau đó liền nghe thấy tiếng cười hahaha.
Ngay cả Sở Vân Triệt, người bình thường không hay cười, bữa cơm này khóe miệng cũng chưa hề hạ xuống.
Một bữa cơm mọi người ăn hết sức thoải mái.
Đảo mắt trời sắp tối rồi, nhưng mà nơi này của Cố Lê không có chỗ ngủ, hai người ở phòng sách có hơi chật, hai người già cộng thêm cảnh vệ, chỉ có thể theo cậu về nhà bọn họ.