Người vừa đi, cả căn nhà lập tức yên tĩnh.
Sở Vân Triệt dùng tốc độ nhanh nhất rửa xong hộp đựng cơm và bát đũa, sau đó liền dính ở trên người Cố Lê.
“Vợ à, ngủ trưa với anh được không?”
Cố Lê cảm thấy tai mình không dùng được nữa rồi, sao cô lại nghe ra một chút tủi thân nhỉ?
“Được thôi! Được thôi!” Cố Lê kéo anh vào phòng ngủ.
Bởi vì biết ban ngày anh chắc chắn sẽ không làm gì gì đó.
Ngủ một giấc đơn thuần không ngon sao?
Sở Vân Triệt gấp không chờ nổi nằm lên giường, Cố Lê thì lại chậm rì rì nằm xuống.
Sau đó ắt không thể thiếu một nụ hôn triền miên mà dịu dàng.
“Vợ à, nếu như em đã chịu ấm ức gì thì nhất định phải nói với anh, cho dù là ông bà nội và ba mẹ cũng không thể làm em không vui, hiểu không?”
Sở Vân Triệt ôm chặt Cố Lê nghiêm túc nói.
Cố Lê cảm thấy anh có thể nói ra lời này thì đã rất không tồi rồi, hôn nhân là sẽ dính dáng đến rất nhiều người, nhưng cuối cùng người sống qua ngày vẫn là hai người.
“Dạ, bọn họ đều rất tốt, cũng tốt với em, rất thích em, đã tặng em rất nhiều quà đấy! Em cũng sẽ cố gắng hiếu thảo với họ!”
Cố Lê đang nghịch bàn tay to có một lớp chai mỏng của người đàn ông, nói.
“Có em thật tốt, vợ, buổi chiều không cần quá mệt, ngay mai ba mẹ phải về rồi, chúng ta kết hôn quả thực có hơi vội vã, uất ức cho em rồi!”
“Không cho phép nói lời này nữa, rõ ràng là yêu cầu của em.” Cố Lê giả vờ tức giận nói.
Bạn bè cô ở hiện đại kết hôn, rất là mệt mỏi! Ngược lại, cô cảm thấy giống như bây giờ rất tốt, đơn giản ăn một bữa cơm là được rồi!
“Được, không nói nữa!” Chờ sau khi về thủ đô, nhất định tổ chức bổ sung một đám cưới.
Cái này cứ coi như là bất ngờ sau này vậy!
“Xem quà cùng em đi, em còn chưa mở ra đâu! Cái anh cho em em cũng chưa mở!” Cố Lê đột nhiên thấy hứng thú.
“Được thôi!” Sở Vân Triệt chân dài một bước đã xuống giường, đến bàn trang điểm cầm hết cả ba chiếc hộp tới.
“Xem của chồng trước!” Cố Lê chỉ chỉ hộp sắt kia.
“Wow! Chồng à anh đây là cho em toàn bộ tiền trên người anh à?”
Nguyên đại đoàn kết đã có hai cuộn, còn có phiếu nhiều màu sắc rải rác nữa.
“Đây là bao nhiêu?”
“1000!”
“Xít! Không nhìn ra anh có tiền vậy nha?” Cố Lê quay đầu lại giơ ngón tay cái lên với anh.
Cô lại mở sổ tiết kiệm ra, có hai cuốn!
Cố lấy một cuốn cũ hơn chút ra trước, xem thử!
“Vậy mà lại có hơn 7000?” Cố Lê mở to hai mắt, còn cẩn thận đếm số 0 một lần.
“Cái này là sổ tiết kiệm tiền lương, còn có tiền thưởng nhiệm vụ đều ở đây!”
“Vậy cuốn này thì sao?” Cố Lê giơ giơ cuốn mới hơn kia lên.
“Đó là ông bà ngoại, ông bà nội cho, anh đều để dành trong này!”
Bàn tay mở ra của Cố Lê đều run rẩy rồi, cảm giác rất nhiều tiền nha!
Quả nhiên!
“Đơn vị, chục, trăm, nghìn, vạn!” Cố Lê hít một hơi lạnh, “Vậy mà có những năm vạn?”
Sở Vân Triệt sờ sờ mũi, người trong nhà quả thực đều rất thích anh, không có việc gì thì lại nhét tiền cho anh, đặc biệt là sau khi vào bộ đội, bình thường anh đều không để ý, cũng không biết đã có nhiều như vậy!
“Ừm, thủ đô còn có một ít châu báu và bất động sản, những cái đó không tiện lấy, chờ khi nào về thì đều giao hết cho em!” Sở Vân Triệt tiếp tục nói.
Cố Lê lúc này chỉ còn lại một ý nghĩ, chính là hoàn toàn buông xuôi, làm một con cá mặn(*)!
(*)咸鱼 - cá muối/cá mặn: Cá mặn là cá (khô) ướp muối. Tức là cá chết rồi nhưng do ướp muối mà không ươn, 1 vài loại nhìn sơ như cá sống. Cụm từ này dùng để ám chỉ là những người còn sống mà giống như đã chết. Không có đam mê, không có ý chí, không có nghị lực sống. Lười biếng không thích vận động và suy nghĩ. Mặc người khác làm gì bản thân, kết quả ra sao thì ra.
Cô đây đâu phải là tìm một ông chồng chứ, đây quả thực chính là kim chủ baba đấy!
“Yên tâm đi, em chắc chắn sẽ đều bảo quản kỹ cho anh!” Làm cho số tiền này tăng giá trị lên hàng nghìn lần.
“Tiếp tục xem đi! Xem của ông bà nội cho trước!”
Ha! Nguyên bộ đồ trang sức bằng vàng và nguyên bộ đồ trang sức bằng phỉ thúy, còn có một đôi vòng tay Lục Đế Vương cực phẩm.
Cái này, đặt vào đời sao cái nào mà không được trăm triệu trở lên chứ!
Tiếp theo là một cuốn sổ tiết kiệm, bên trên là 5000 tệ, thời buổi này cho 500 sính lễ đều là cực cực tốt rồi đó!
Cuối cùng còn có hai tờ chứng nhận bất động sản! Cô có phải cũng không cần mua tứ hợp viện ở thủ đô nữa rồi không!
“Chồng à, ông bà nội thật sự có tiền!” Cố Lê là thán phục từ tận đáy lòng.
“Những thứ này chỉ là một chút, bây giờ không tiện lộ nhiều, về phần chứng nhận bất động sản thì chắc là quyền sở hữu rõ ràng cho em!”
Cố Lê bĩu bĩu môi, sao nghe kiểu gì cũng cảm thấy có chút khoe ngầm nhỉ!
“Nào, của ba mẹ! Hãy để của cải tới dữ dội hơn chút đi!”
Sở Vân Triệt nhìn dáng vẻ nhóc tham tiền này của cô, không nhịn được hôn một cái trước.
“Mở ra đi!”
“Vòng tay này là đồ gia truyền, em cất cho kỹ! Mẹ cuối cùng cũng tặng ra rồi!” Sở Vân Triệt giải thích.
“Anh là con một trong nhà ạ?” Cố Lê thuận miệng hỏi.
“Có một anh trai, nhiều năm trước đã hy sinh, còn có một chị gái, lấy chồng rồi!”
“Xin, xin lỗi, em không biết!” Cố Lê nhanh chóng xin lỗi.
“Không sao, tại anh chưa nói với em! Xem tiếp đi!”
Xem cái con khỉ, những thứ khác không cần xem nữa, dù sao cho cũng sẽ không ít!
“Em đều sẽ bảo quản thật tốt, bây giờ muốn ôm!”
Sở Vân Triệt không nghĩ nhiều, chỉ là cảm thấy cô mệt rồi, đặt ba chiếc hộp sang một bên, trực tiếp kéo người vào lòng.
“Chồng ngủ đi, buổi chiều sau khi anh kết thúc thì về nhà sớm một chút! Em ở nhà chờ anh!” Nói xong khẽ mổ một cái lên môi người đàn ông, sau đó nhanh chóng nhắm mắt lại.
Sở Vân Triệt muốn làm thêm chút gì đó cũng không có cơ hội, cũng nhắm mắt lại.
Mà Cố Lê vốn dĩ không buồn ngủ, ở trong lòng người đàn ông đã nhanh chóng ngủ thϊếp đi!
Khi tỉnh lại lần nữa, Sở Vân Triệt đã đi rồi!
Nhóm bà nội còn chưa tới, cô vào bếp kiểm tra nguyên liệu nấu ăn mà mẹ mua.
Có khoảng ba cân thịt ba chỉ, một con gà, 20 quả trứng gà, 10 cân gạo, 10 cân bột mì, còn có một ít gia vị.
Vẫn không có rau xanh, nhưng cô có một ít rau khô và nấm, còn có cá khô, chắc là có thể nấu ra được sáu món.
“Chị dâu có nhà không?”
Cố Lê đột nhiên nghe thấy có người đang gọi ngoài cổng.
“Có, tới ngay đây!”
Cố Lê nhanh chóng ra khỏi bếp đi về phía cổng, mở cửa ra nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo khoác ngắn màu lam, quần đen, tóc ngắn tràn đầy năng lượng, vừa nhìn liền biết là một phụ nữ tháo vát, trong tay còn đang cầm một cái rổ.
“Xin chào, chị là?” Cố Lê mở miệng hỏi trước, bởi vì cô phát hiện người trước mắt nhìn cô nhìn đến ngây ngốc luôn rồi!
“Ngại quá, trông chị quá đẹp, em tên là Tống Liên, anh nhà em tên Trần Thắng, là doanh trưởng dưới trướng của đoàn trưởng Sở, thì là biết chị vừa tới, nên mang một ít rau củ tự trồng tới tặng chị, chị đừng chê nhé!” Nói rồi liền đưa rổ qua.
Đây không phải chính là mưa đúng lúc (*giúp đỡ đúng lúc) sao?
“Cảm ơn chị, em tên là Cố Lê, vào trong ngồi một lát đi!”
“Không được, không được, em về nhà còn có chút việc!” Tống Liên vội vàng xua tay.
“Vậy chị chờ em một chút, em sẽ quay lại nhanh thôi!”
Sau khi Cố Lê vội vàng trở về lấy rau củ ra khỏi rổ, lại đặt vào đó một túi bánh ngọt nhỏ, cỡ khoảng 6 chiếc.”
Có qua có lại mà!
“Tuổi của em chắc hẳn nhỏ hơn chị, sau này gọi em là Cố Lê hoặc em Cố là được, em sẽ gọi chị là chị dâu Tống nhé!”
Tống Liên kinh ngạc.
Cố Lê biết khu nhà gia đình đều là xưng hô theo cấp bậc của chồng, nhưng tuổi của cô chắc có lẽ là nhỏ nhất trong toàn bộ khu nhà!