Chuột Tre Tinh Hôm Nay Cũng Chăn Chỉ Làm Việc Để Cầu Sinh

Chương 4: Biến hình

Anh đi thẳng đến phòng nghỉ tạm thời của mình, vội vã đi dọc đường, không kịp đáp lại lời chào lịch sự của ai, anh sải bước phòng dùng tay trái khóa cửa lại.

Hít một hơi thật sâu, anh cảm thấy hơi nóng từ tận tai đến hai má, nhịp tim đập thình thịch ồn ào vô cùng.

Vị vua liên bang trẻ tuổi, người cực kỳ mạnh mẽ và bất khả chiến bại trước kẻ thù, dường như cuối cùng đã gặp được kẻ thù của mình.

Đôi tay từng đối phó với vô số kẻ nổi loạn và thế lực tà ác một cách dứt khoát không chút lưu tình, mà giờ đây anh cẩn thận cởϊ áσ khoác và từ từ cởi bỏ lớp áσ ɭóŧ——

Con vật kỳ lạ này thực sự nhỏ đến mức đáng kinh ngạc.

Khoảnh khắc ngón tay chạm vào chiếc bánh bao mềm mại, trái tim Edwin chợt run lên. Đây thực sự là một sinh mạng nhỏ bé mong manh, nhỏ đến mức anh hoàn toàn có thể giữ nó bằng một tay.

Edwin cầm trong tay loại sinh vật kỳ lạ chưa từng được biết đến này, đối với một tiểu tử nhỏ nhắn lông lá như vậy, thật khó để cảnh giác về mặt cảm xúc.

Trong mắt anh tràn ngập tình cảm. Đây chắc chắn là sinh vật xinh đẹp nhất mà anh từng thấy trong khu vực pháp lý giữa các vì sao liên bang rộng lớn này. Nó chính xác là đứa con bé bỏng lý tưởng của anh.

Người đàn ông cao to khỏe mạnh để lộ gần hết bộ ngực, mặt đỏ bừng, trong tay cầm một quả bóng lông trắng mập mạp không rời mắt được ,dán chặt vào đó, một thời gian dài không thể tỉnh táo được.

Nếu có người khác nhìn thấy cảnh tượng buồn cười này, nhất định sẽ cho rằng mình đang mơ một giấc mơ kỳ quái, sẽ nhìn thấy Vua Edwin luôn hoàn hảo của Liên bang, không đời nào làm ra chuyện kỳ lạ như vậy.

Là người bị bắt lại, Bạch Thử sợ hãi đến mức không dám cử động. Nỗi buồn ban đầu vì nhớ nhà đối với anh trai mình đã bị đè nén, thay vào đó là sự hoảng sợ vì số phận của cậu sắp được tuyên án.

Đôi mắt đen tròn của cậu ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, cả thân chuột đều cứng đờ.

Tại sao tiên nhân lại nhìn cậu như vậy?

Ánh mắt háo hức quá mức này đối với Bạch Thử giống như một cơn ác mộng.

Anh ta sẽ không bao giờ quên người chủ đầu tiên của mình, người chăn nuôi chuột tre lớn. Mỗi khi thèm ăn thịt, hắn ta sẽ chọn một đồng loại cậu, bạn ấy có bộ lông màu đen, ánh của hắn rất giống với vị tiên trước mặt.

Bạch Thử gần như ngất đi vì ký ức kinh hoàng, thậm chí không thể khóc vì sợ cái chết của mình sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ người trước mặt , sẽ gϊếŧ cậu luôn bây giờ

Đối với một số người tu luyện tự cho mình là "chính phái", yêu quái trưởng thành là đồ bổ , thường xuyên bị gϊếŧ chết. Có lẽ ở thế giới thần tiên, việc kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu lại càng phổ biến hơn.

Nếu tiên nhân thật sự muốn ăn thịt cậu, cậu còn có chỗ để giãy giụa sao?

Vấn đề này vừa đưa ra, Bạch Thử lập tức trong lòng lắc đầu kịch liệt.

Không phải cậu không có chút tự tin nào đối với thực lực của mình, mà là tiên nhân quá cường đại, là tồn tại nằm ngoài tầm với của cậu.

Trước đây cậu đã suýt chết, có một nhân vật cường đại tu luyện mà cậu không thể đánh bại, cậu gần như rơi vào tay đối thủ. May mắn thay, A Địch và những yêu tinh khác đã đến giải cứu cậu vào thời điểm đó, nếu không cậu sẽ không thoát khỏi sổ phận làm thức ăn cho người đó.

Thứ mà cậu đang phải đối mặt bây giờ là một vị tiên trong thế giới bất tử, người này chắc chắn phải mạnh hơn nhiều so với những người chưa thực sự giác ngộ. Nếu họ ra tay, có lẽ cậu sẽ chết trong chưa đầy nửa chiêu.

Bạch Thử cảm thấy lo lắng và buồn bã.

Cậu sống chưa đủ, cậu còn muốn sống đến ngày A Địch cũng chết, đoàn tụ với A Địch.

Nếu chết dễ dàng như vậy thì A Địch sẽ cô đơn mãi mãi.

Cậu không thể chịu đựng được việc phải chia tay A Địch.

Vùi đầu vào âm thanh nghẹn ngào, Bạch Thử tự nhủ mình phải mạnh mẽ lên, thu hồi nước mắt.

Tự nhủ trong lòng phải vui lên, nhanh chóng quay đầu nhỏ lại, nghĩ cách thoát khỏi tình thế khó khăn trước mắt và sống sót.

Nếu không thể chiến đấu, không thể trốn thoát, bạn chỉ có thể tìm cách khác, có lẽ còn có một tia hy vọng.

Do dự một lát, cậu chợt nhớ tới biến hóa vừa mới học được, trong đầu cậu chợt nảy ra một ý tưởng.

Nếu cậu biến thành hình dạng con người, liệu vị tiên nhân này có chút do dự và không ra tay ăn cậu nữa khi cậu có hình dáng con người giống hắn đi?

Mặc dù vị tiên nhân là có cách ép cậu khôi phục nguyên hình, nhưng cậu có thể trì hoãn một lát, ít nhất cũng có thể kéo dài thêm một chút thời gian.

Nghĩ như vậy, nói là làm Bạch Thử hơi vặn người, chuẩn bị sẵn sàng, nhảy sang một bên nhanh nhất có thể, đột nhiên nhảy lên--

Edwin không ngờ vật nhỏ vốn đang yên tĩnh này lại đột nhiên có động thái lớn như vậy. Anh nhìn chằm chằm đối phương, ngạc nhiên một lúc, lại bị vật nhỏ kia làm cho mất cảnh giác.

Anh ngay lập tức đưa tay ra đón lấy quả bóng lông, nhưng khoảnh khắc tiếp theo quả bóng lông trắng biến mất trong không khí, và được thay thế bằng một thanh niên trắng nõn mềm mại.

Mặc dù Edwin vẫn luôn bình tĩnh, nhưng lúc này anh không khỏi sửng sốt, trong ánh mắt lộ ra một chút kinh ngạc.

Không hiểu sao lại xuất hiện thiếu niên mềm mại đáng yêu, có một đôi mắt to tròn ngấn nước nhìn hắn, chân vừa chạm đất liền quỳ xuống về phía hắn.