Nuôi Phu Lang Trong Văn Thế Thân

Chương 10: Sau này câu chuyện sẽ phát triển theo hướng nào, đã không còn là thứ mà tác giả có thể khống chế nữa

Một thanh âm trong trẻo vang lên: “Lư công tử tới chơi, chiêu đãi không chu toàn, xin công tử thứ lỗi.”

“Trà lâu của Tần phu nhân trong ngoài đều được bài trí thanh nhã, ta và phu quân lại đây ngồi trong chốc lát, đóng góp chút bạc cho Tần phu nhân.” Lư Văn Dụ cười cong mặt mày, nhưng ý cười lại chẳng lan đến đáy mắt.

Mặt Khúc Dương tái nhợt, lặng lẽ liếc mắt đánh giá Tạ Cẩn.

Khuôn mặt xác thật có vài phần giống Lư Văn Dụ, nhưng nếu nhìn kỹ, thì chẳng giống chút nào.

Mắt Lư Văn Dụ có thần hơn, môi Lư Văn Dụ gợi cảm hơn, làn da Lư Văn Dụ tinh tế hơn…

Khúc Dương thầm nghĩ.

Tầm mắt của Tạ Cẩn rơi trên mặt Khúc Dương, mang theo vài phần dò xét.

Sắc mặt Khúc Dương tái nhợt, để cậu ta nhìn thoải mái, nhưng mặt Lư Văn Dụ lại xụ xuống từng chút một.

Khi Tạ Cẩn để ý đến biểu cảm trên mặt Lư Văn Dụ, cậu ta sửng sốt một chút, rồi sau đó khẽ mỉm cười cáo lui.

Lòng Khúc Dương thầm khen một câu: Không hổ là thụ chính, có chừng mực biết tiến biết lùi.

Chờ đến khi ánh mắt Khúc Dương quay về trên khuôn mặt Lư Văn Dụ, tim lòng hắn lộp bộp một cái, hỏi thử: “Gặp phải Tạ Cẩn khiến ngươi không vui à?”

Trong lúc nhất thời, sắc mặt Lư Văn Dụ đen càng thêm đen: “Sao ngươi biết cậu ta tên Tạ Cẩn?”

Khúc Dương phản ứng lại, quả thật đáng ra hắn không hề biết tên Tạ Cẩn: “Ta nói mà, ngươi đừng nóng giận.”

Lư Văn Dụ nghiến răng nghiến lợi, phun ra một chữ: “Nói.”

“Sau khi hôn phối của chúng ta được định ra, ta từng sai người đi dò la tin tức về ngươi, nghe nói phu nhân Tần Phong có vài phần tương tự ngươi, cũng biết tên húy của cậu ta là Tạ Cẩn.”

Lời Khúc Dương như thật như giả, Lư Văn Dụ chỉ tin một nửa.

Lư Văn Dụ rầm rì: “Cuối cùng cũng chịu nói thật.”

Với thực lực của Khúc gia, trước khi Khúc Dương thành thân, sao lại không điều tra qua bối cảnh gia thế của y cho được?

Chẳng qua, cho dù hắn biết những lời đồn về y và hai người Tần Phong, Tạ Cẩn, nhưng vẫn muốn cưới y về sao?

Nghĩ đến đây, Lư Văn Dụ hơi đỏ mặt.

“Ta cũng nhờ người hỏi thăm về ngươi, nghe nói ngươi bệnh nặng sắp chết, kiêu căng ngang ngược. Còn nghe nói…”

Lư Văn Dụ nói một hồi, thanh âm đột nhiên nhỏ xuống, ánh mắt âm u mịt mờ.

Khúc Dương đoán được Lư Văn Dụ đã bắt đầu dấy lên lòng nghi ngờ với những người hầu hạ bên cạnh y, cũng không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng uống trà.

Khi hai người rời khỏi trà lâu, đúng lúc đυ.ng mặt Tần Phong chạy đến trà lâu tìm Tạ Cẩn.

Lư Văn Dụ đỡ Khúc Dương ốm yếu, chỉ gật đầu với Tạ Cẩn một cái, coi như chào hỏi.

Tần Phong nhìn về phía Khúc Dương và Lư Văn Dụ như suy tư gì, ngoài sự kinh ngạc cực lớn, còn có vài phần phức tạp khó lòng diễn tả.

Khi Tần Phong đánh giá Khúc Dương, Khúc Dương cũng đang đánh giá gã ta.

Không hổ là công chính, Dáng người cao lớn, diện mạo khôi ngô, mặc thường gấm*, như nhân vật bước ra từ bộ truyện tranh cổ trang nào đó.

“Vị này chính là phu quân Văn Dụ đúng chứ, ngày đại hôn của hai vị, đúng lúc ta không có mặt ở Giang Ninh, nên không thể tới cửa chúc mừng, hôm nay ta xin chúc bù một câu bạch đầu giai lão.”

Tần Phong vừa mở miệng, Khúc Dương đã vô thức nhăn mày lại.

Lư Văn Dụ lạnh lùng nói: “Ông chủ Tần, ta và ngươi chỉ là hàng xóm cũ mà thôi, xin hãy gọi ta là Khúc thiếu phu nhân.”

Trong nháy mắt, biểu cảm trên mặt Tần Phong cứng đờ lại, chắc đã lâu chưa có ai dám khiến gã ta mất mặt đến vậy.

Trên mặt Tạ Cẩn, hiện lên vài phần ghen tuông, vài phần xấu hổ, vài phần đau lòng. Ghen cái gọi là quá khứ của Tần Phong và Lư Văn Dụ, xấu hổ vì sự ám chỉ Tần Phong vô lễ như sắp nói toạc ra, đau lòng vì Tần Phong bị tình nhân cũ đối xử lạnh nhạt.

Khúc Dương thì thầm vui vẻ, giả vờ ho khan hai tiếng, diễn vẻ ốm yếu, nói với bọn họ: “Ta và nhà ta còn có việc phải đi, cáo từ.”

Vừa dứt lời, Lư Văn Dụ liền đỡ hắn đi về phía xe ngựa, toàn bộ quá trình, không việc nào không thể hiện việc y không để Tần Phong vào mắt.

Lư Văn Dụ nhưỡng mày với Khúc Dương: “Hình như tâm trạng ngươi rất tốt.”

Khúc Dương lại nói như thật như giả: “Ta luôn nghe mọi người nói, ông chủ Tần là hạc trong bầy gà, nổi bật bất phàm, hôm nay lại có thể nhìn thấy vẻ mặt chịu thiệt của gã, không khỏi cảm thấy thú vị.”

Lư Văn Dụ hừ hừ, không vạch trần hắn.

“Nói đến cũng lạ, lần này ta gặp Tần Phong, không còn cái cảm giác quái dị không thể không thích gã như trước nữa.”

“Vậy chứng tỏ đây không phải là yêu thuật.”

Khúc Dương nghĩ thầm: Cốt truyện bộ tiểu thuyết này đã kết thúc, sau này câu chuyện sẽ phát triển theo hướng nào, đã không còn là thứ mà tác giả có thể khống chế nữa.

Lư Văn Dụ gật gật đầu, sắc mặt vẫn nghiêm trọng như cũ, nói: “Ccá loại làm ăn buôn bán mà Tần Phong rất rộng, Khúc gia cũng kinh thương, ngày sau ngươi phải đề phòng gã, toàn thân gã đâu đâu cũng lộ ra vẻ quỷ dị. Ta đã tiếp xúc với Tạ Cẩn vài lần, nhưng ta phát hiện, tâm tư người này không hề phức tạp, còn rất hiền lành, gả cho Tần Phong thì thật đáng tiếc. Chẳng qua, cậu ta đã trở thành phu nhân của Tần Phong rồi, chúng ta cũng phải đề phòng cậu ta một chút.”

Khúc Dương cười nhẹ, duỗi tay sờ sờ đầu Lư Văn Dụ.

Trong nháy mắt, hai người đều sững sờ.

Ngay khi Khúc Dương còn chưa kịp nghĩ ra lý do thoái thác, Lư Văn Dụ đã đỏ mặt, nhẹ nhàng dựa đầu vào vai Khúc Dương, cực kỳ thân mật.

Ngay giây phút đó, hô hấp Khúc Dương rối loạn, lòng hắn cũng rối loạn.

Những lý do vừa nghĩ ra đều không cánh mà bay.

***

Thường gấm: